Chương trước
Chương sau
Diệp Tuyền Vũ cũng là không có chủ động ép Đan Vân Sơ nữa, Đan Vân Sơ có thể trốn mấy ngày, sẽ cho cô ấy trốn mấy ngày, cô dung túng cái người này đến mình cũng không cách nào tưởng tượng nổi. Viên đá nhỏ như một tiếng nhạc đệm, rơi xuống nước, mặt hồ một chút rung động sau đó liền trở lại yên ắng.
Đan Vân Sơ tính cách rất nữ vương, nhưng là năng lực thì không phải của nữ vương, cô không có khả năng giải quyết vấn đề, cũng không giải quyết vấn đề với thái độ tích cực, chỉ là né tránh, có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài.
Nhưng là kéo dài luôn không phải là biện pháp lâu dài.
"Ông nội, đây là bản ghi chép cuộc sống một tháng này của Vũ nhi, em ấy lại cùng Đan Vân Sơ đó tiếp tục dây dưa một chỗ..." Diệp Tuyền Thái cung kính nói.
"Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao bây giờ mới nói cho ta biết?" Diệp Chấn Thiên bực bội trừng mắt liếc nhìn Diệp Tuyền Thái một cái.
"Lần này là Đan Vân Sơ đi dây dưa với Vũ nhi, Vũ nhi lúc đầu tựa hồ không quan tâm để ý Đan Vân Sơ, nên con nghĩ vấn đề này không nói cũng không sao, nhưng là không nghĩ tới, vừa mới hơn mười ngày, Vũ nhi lại cùng cô gái kia nối lại tình xưa, hơn nữa con cảm thấy được Vũ nhi lần này giống như có chút phát hiện..." Ngay từ đầu khiến hai người kia không thể hợp lại so với cho hai người hợp lại rồi chia rẽ, thì càng thú vị hơn, Vũ nhi lần này tốt nhất nên cùng ông nội đối chọi, thật thú vị, Diệp Tuyền Thái tà ác nghĩ đến.
"Con tiện nhân!" Diệp Chấn Thiên ánh mặt bọc sương mù.
"Ông nội có tính toán gì không?" Diệp Tuyền Thái hỏi.
"Ngươi ra ngoài đi, ta tự có tính toán!" Diệp Chấn Thiên đuổi Diệp Tuyền Thái ra ngoài, sắc mặt phi thường tối tăm.
Diệp Tuyền Thái hơi hơi cong lên khóe miệng, khuôn mặt âm nhu kia trở nên tà ác!
"Đây là năm trăm ngàn, cô lập tức rời đi Vũ nhi, bằng không hậu quả cô không thể tưởng tượng được đâu!" Diệp Chấn Thiên đem chi phiếu ném đến trước mặt Đan Vân Sơ, lạnh lùng nói.
"Tôi yêu em ấy, lần này sẽ không dễ dàng mà bỏ đi như vậy." Đan Vân Sơ ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tờ chi phiếu, hiện tại nàng không thiếu tiền, với so thì Tiểu công chúa ra tay hào phóng hơn, lần trước vừa ra tay chính là một triệu, Diệp lão gia xem ra có chút keo kiệt.
"Cô không sợ Tô Văn Khanh biết? Cô ta có thể chấp nhận con gái mình là đồng tính luyến ái, hơn nữa lại cùng với một người có quan hệ biểu muội huyết thống mà cùng đồng tính luyến ái sao? Cô muốn cho ba mẹ ngươi nửa đời sau luôn luôn bị người khác nói xấu sau lưng sao? Cho dù cô mặc kệ bọn hắn, cũng phải vì chính cô mà ngẫm lại, không nên tự mình hủy hoại tiền đồ, lấy Diệp gia thế lực, khiến cô biến mất trong giới hội họa cũng không phải là việc gì khó." Diệp Chấn Thiên nhìn thẳng Đan Vân Sơ, khí thế bức người hỏi.
Đan Vân Sơ thấy Diệp Chấn Thiên lại lấy cha mẹ ra uy hiếp mình như lần trước, mí mắt khẽ rung một chút, nhưng cái chi tiết nhỏ này không tránh được ánh mắt của Diệp Chấn Thiên, trong mắt Diệp Chấn Thiên, Đan Vân Sơ lần nữa quấn lấy Vũ nhi đơn giản là vì lúc trước không vớt vát được gì, trong lòng không cam, nên muốn vớt vát thêm. Vốn là Diệp Chấn Thiên một phân tiền cũng không muốn cho ả, nhưng là sợ ả ta kinh động Vũ nhi, lấy một ít tiền bịt miệng để rời đi là tốt nhất.
"Cho tôi thời gian suy nghĩ." Đan Vân Sơ biết nàng hoàn toàn không có biện pháp với Diệp Chấn Thiên này, cô biết Diệp Chấn Thiên là người không tin tưởng cái gọi là tình yêu, chỉ quen lấy tiền bạc để đo lòng người. Muốn trì hoãn thời gian, chán ghét lựa chọn, lại phải lựa chọn, Đan Vân Sơ hận chết phải lựa chọn rồi, trước mắt cứ trì hoãn thời gian rồi sau nhất định cũng có biện pháp.
"Một triệu, nhiều nhất là một triệu, còn thời gian thì không thể thương lượng, nếu không thì một phân tiền ta cũng không đưa ngươi!" Diệp Chấn Thiên xem ra, Đan Vân Sơ chính là lòng tham không đáy.
"Ba ngày, ông không sợ Vũ hoài nghi sao?" Đan Vân Sơ trong lòng có chút phẫn hận, lão già chết tiệt, ai thèm cái đồng tiền dơ bẩn của nhà ngươi! Vũ làm sao có một ông nội đáng ghét như thế, chỉ biết lấy cường quyền uy hiếp, bị uy hiếp qua một lần còn không đủ tư vị, còn tới lần thứ hai.
"Chỉ ba ngày, nếu vượt qua một giờ, sẽ khiến cô đẹp mắt!" Diệp Chấn Thiên lãnh khốc uy hiếp nói.
"Nếu không có gì nữa, tôi đi trước!" Đan Vân Sơ giọng nói cùng thái độ là không quá tốt, thậm chí có một tia không kiên nhẫn, bất quá cũng bình thường, Đan Vân Sơ vốn không phải là người có tính khí tốt, nên bị uy hiếp như thế, thái độ như vậy là chuyện đương nhiên.
Diệp Chấn Thiên nheo mắt, tiện nhân này cùng tiện nhân Tô Văn Cơ năm đó thật giống nhau, đều hạ tiện giống nhau, đều không để bất luận kẻ nào trong mắt, đều không biết trời cao đất dày, đều làm người ta ghét đến tận xương tủy.
"Ông nội cậu quả nhiên vừa tìm tới Đan Vân Sơ, cậu dự tính thế nào đây?" Lam Vận đem tin tức mới nhận được lập tức nói cho Diệp Tuyền Vũ.
"Hiện đang ở nơi nào?" Diệp Tuyền Vũ thần kinh đột nhiên căng thẳng.
"Cậu tính như thế nào?" Lam Vận một chút tò mò hỏi.
"Đàm phán, cũng có thể nói là buộc ông ấy thỏa hiệp." Diệp Tuyền Vũ trên mặt nói không ra lời kiên định.
"Ông nội!" Đan Vân Sơ phút trước mời vừa đi ra, Diệp Tuyền Vũ liền hiện tại ở trước mặt Diệp Chấn Thiên.
"Con tiện nhân kia mới đây đã lật lọng rồi, nhanh như vậy liền hướng con mách lẻo sao?" Diệp Chấn Thiên khiêu mi hỏi, trong lòng chán ghét Đan Vân Sơ lại tăng thêm vài phần.
"Ông nội để cho anh Thái cho người theo dõi con, con tự nhiên cũng cho người theo dõi ông nội." Diệp Tuyền Vũ ngồi xuống bình tĩnh nói với Diệp Chấn Thiên.
"Con biết ta cho Tuyền Thái phái người theo dõi con?" Diệp Chấn Thiên có chút không ngờ, nếu lấy tính tình của Vũ nhi, nếu biết thì không thể nào không lên tiếng.
"Hai ba tháng trước phát hiện, nhưng lúc đó tâm đã chết, cái gì cũng không quan tâm, ông muốn theo dõi cũng không sao. Chẳng qua là hiện tại, con không hy vọng ông nội tiếp tục theo dõi cuộc sống riêng tư của con, con yêu người kia, cho nên con không thể để ông nội tiếp tục đuổi Đan Vân Sơ ra xa khỏi con." Diệp Tuyền Vũ vẫn dùng vẻ mặt bình tĩnh nói, so với năm đó dùng khổ nhục kế van xin mình, thì trưởng thành rất nhiều, một năm nay, Vũ nhi trưởng thành, Diệp Chấn Thiên là phi thường hài lòng, cho nên hắn vẫn cho rằng quyết định của mình là chính xác.
Diệp Chấn Thiên không biết, Diệp Tuyền Vũ trưởng thành như vậy là do đã chết qua một lần, Diệp Tuyền Vũ một năm trước cắt cổ tay tự sát, trừ người phát hiện là Lam Vận cùng với người anh quan hệ tốt nhất là Diệp Tuyền Triết biết, thì không ai khác biết.
"Không quản chọc cho ông nội tức giận sao?" Diệp Chấn Thiên giọng nói không khỏi nguội lạnh.
"Vâng, thậm chí không quản dùng Diệp tập đoàn thứ mà ông nội quan tâm nhất lấy ra uy hiếp." Diệp Tuyền Vũ như cũ bình tĩnh nói, Diệp Tuyền Vũ biết đây là một trận chiến đàm phán, muốn giữ được tình yêu, thì không thể thua trận, cho nên dùng con cờ quan trọng nhất để đặt cược.
"Con không nên dùng Diệp tập đoàn, ta không phải là không thể chuyển người thừa kế tập đoàn, nhưng là ta nhất định không cho phép con cùng con tiện nhân Đan Vân Sơ kia ở chung một chỗ!" Diệp Chấn Thiên lạnh lùng nói.
"Ông nội, ông hiểu lầm ý của con rồi. Ý của con là, con sẽ phá hủy Diệp tập đoàn nếu ông động đến Đan Vân Sơ hoặc là cha mẹ của nàng." Diệp Tuyền Vũ biết, hành động của mình là vô cùng bất hiếu, nhưng quả thật đây là biện pháp duy nhất, nên cô mới ra hạ hạ sách này.
"Con muốn phá hủy Diệp tập đoàn?" Diệp Chấn Thiên quá mức khiếp sợ mở to hai mắt, sau đó vô cùng tức giận hỏi ngược lại Diệp Tuyền Vũ.
"Đây chỉ là một giả thiết, chẳng là bất quá mới phải thực hiện cái giả thiết này." Diệp Tuyền Vũ không nhìn Diệp Chấn Thiên, cô đối với ông nội bây giờ là có mấy phần áy náy.
"Ta khó khăn vất vả dốc hết cả sức lực mới thành lập ra một tập đoàn lớn mạnh, một lòng muốn để lại cho con, nhưng là con lại muốn phá hủy nó, con thật là cháu gái tốt của ta, thật là một cháu gái tốt mà từ nhỏ tự tay ta yêu thương nuôi nấng, thật là tốt..." Diệp Chấn Thiên giận quá hóa cười chỉ vào Diệp Tuyền Vũ nói.
"Đây chỉ là một quân cờ để đàm phán, cũng không phải trong lòng con nghĩ muốn làm như vậy." Vì giữ được tình yêu, đành phải dùng tới con cờ này, mà cũng chỉ có con cờ này, mới để cho ông nội hoàn toàn buông tha việc đối phó với Đan Vân Sơ, bởi vì ông nội quan tâm nhất chính là Diệp tập đoàn, cho nên cơ hồ là nắm lấy điểm yếu nhất của ông nội để uy hiếp, chớ trách ông nội tức giận như thế.
"Muốn phả hủy Diệp tập đoàn, ta xem bản thân con có đủ bản lãnh này hay không!" Diệp Chấn Thiên tức giận nói, Diệp tập đoàn có cái khung vững chắc, cô không thể nói phá hủy là phá hủy, hắn cũng muốn nhìn xem cháu gái hắn có bản lãnh gì.
"Không có tập đoàn tài chính không có những góc tối tăm, chẳng qua là những góc tối tăm ấy chưa có cơ hội thấy ánh mặt trời, với những nơi ánh mặt trời chiếu tới cũng chưa là làm nguy hiểm tới tính mạng mà thôi, đứng ở tổng bộ hơn một năm nay, cũng không là vô ích. Ông nội mời xem những tư liệu này, ông xem những tư liệu này nếu đem ra ngoài ánh sáng, thì có thể phá hủy Diệp tập đoàn hay không?" Diệp Tuyền Vũ quả nhiên là có chuẩn bị, rút từ trong túi ra một chồng dày tài liệu đưa cho Diệp Chấn Thiên.
Diệp Chấn Thiên không tin, Diệp Tuyền Vũ chỉ ở tổng bộ một năm, lại có bản lãnh lớn như vậy, đến Diệp tập đoàn nền tảng cũng tra ra được rõ ràng như thế, nhìn vào đống tài liệu, Diệp Chấn Thiên sắc mặt cũng thay đổi.
"Đây là những thứ để lại cho con, con thật cũng muốn phá hủy nó?" Diệp Chấn Thiên hỏi.
"Cái này là do ông nội lựa chọn, nếu ông nội không nhúng tay vào chuyện của con và Đan Vân Sơ, con sẽ thuận theo ý tứ của ông nội đem Diệp tập đoàn ngày càng phát triển tốt hơn. Ông nội, con yêu người kia, con cũng vì cô ấy mà đã chết qua một lần, con ngay cả mình còn không quan tâm đến thử hỏi Diệp tập đoàn còn đáng là gì?" Diệp Tuyền Vũ kéo ra ống tay áo của mình, để cho những vết sẹo kia hiện ra rõ rệt, làm cho Diệp Chấn Thiên có chút khiếp sợ, vì ả tiện nhân kia mà chết, có đáng giá không? Diệp Chấn Thiên là đau lòng nhưng cũng thật tức giận.
"Tình yêu thật trọng yếu đến vậy sao?" Diệp Chấn Thiên giống một quả bóng bị xì hơi, suy sụp ngồi xuống, hai mươi mấy năm trước, trước cái ngày Tử Kính đi, cũng chính là cái ngày trước khi chết, cũng như vậy đau khổ cầu khẩn mình, làm cho mình bỏ qua những thành kiến với Tô Văn Cơ. Hiển nhiên, cái này cháu gái so với ba ba của nó cũng là chấp nhất chuyện tình yêu, tình yêu thật có trọng yếu vậy sao?
"Ông nội, thật xin lỗi." Diệp Tuyền Vũ áy náy nói, cô biết ông nội đã thỏa hiệp, cô dùng biện pháp này một mực ép một ông nội luôn thương yêu mình, đúng là cực kỳ bất hiếu. Ông nội nhìn tựa hồ đã già hơn rất nhiều tuổi, Diệp Tuyền Vũ có chút đau lòng, nhưng là ngoài trừ biện pháp này, cô không thể nào tìm được một biện pháp mềm mỏng. Năm ngoái yếu đuối cầu khẩn đã làm cho mình chết qua một lần, cô không biết mình có thể chịu đựng thêm một lần nữa hay không.
"Con đi ra ngoài đi, hiện tại ta không muốn nhìn thấy con!" Đúng là lớn thật rồi, hắn không quản được nữa rồi, cũng không còn sức để quản, Diệp Chấn Thiên thất vọng nghĩ đến.
"Ông nội..." Thật xin lỗi.
"Đi ra ngoài!" Diệp Chấn Thiên hướng Diệp Tuyền Vũ quát.
Diệp Tuyền Vũ do dự một chút, rồi sau đó xoay người rời đi. Có lẽ, cô từ trong xương tủy đều không có gì bất đồng với Tô Văn Cơ, vì yêu mà sống, vì yêu mà chết, vì yêu mà ích kỷ!
"Mọi chuyện sao rồi?" Lam Vận hỏi Diệp Tuyền Vũ.
"Tớ dùng thứ ông nội quan tâm nhất để buộc ông thỏa hiệp, tớ có phải làm sai hay không?" Diệp Tuyền Vũ hỏi.
"Cậu cũng đâu muốn thực phá hủy Diệp tập đoàn, bất quá là để cho ông nội thỏa hiệp thôi." Lam Vận thông minh liền hiểu ý Diệp Tuyền Vũ, cô lập tức biết cái con cờ cuối cùng mà Diệp Tuyền Vũ nói đến là gì.
"Nghĩ như vậy, tớ cũng thấy dễ chịu một chút." Diệp Tuyền Vũ cần Lam Vận lên tiếng an ủi mình, để giảm bớt lương tâm đang trách cứ của mình.
"Chỉ bất quá, dồn ép trưởng bối như vậy, quả thật cũng không tốt!" Diệp lão gia e rằng thật đau khổ rồi, dù sao cũng là một đứa nhỏ từ nhỏ mình hết mực yêu thương, cuối cùng lại ép mình đến như vậy, Lam Vận cho rằng cái việc này, thật không ai đúng ai sai.
"Lam Vận cậu là bạn tốt của tớ, không cho phép cậu thương cảm người khác." Diệp Tuyền Vũ uể oải nói, bất quá cũng bình thường, Lam Vận cuối cùng thì so với mình lương thiện hơn, so với mình không để cho trưởng bối lo lắng.
"Quan trọng là... Cậu cảm thấy đáng giá là được, những chuyện như thế nhất định sẽ có một người tổn thương, trên đời có những chuyện rất khó lưỡng toàn, có lẽ có ngày ông nội ngươi sẽ tha thứ cho các cậu không chừng."
Chỉ hy vọng như thế thôi, nhưng sợ là rất khó.
"Cậu nói, Đan Vân Sơ sẽ làm tớ thương tâm nữa không?" Diệp Tuyền Vũ không biết mình là hỏi Lam Vận hay là hỏi chính mình.
"Nếu sợ, tại sao còn để cho cô ta lựa chọn?" Lam Vận lắc đầu, đã như vậy tại sao còn tự làm khổ mình? Ngộ nhỡ thương tâm thêm một lần nữa, lại không bỏ được, đó không phải là thống khổ hơn sao?
"Nhưng là, tớ không cam lòng!" Diệp Tuyền Vũ quyết định cho tới bây giờ cũng sẽ không dễ dàng thay đổi, cô luôn muốn cho Đan Vân Sơ một lần nữa lựa chọn, bất luận kết quả là như thế nào.
Lam Vận lắc đầu, cái tính cách như vậy rõ thật là tự làm khổ chính mình.
Có phải hay không quá yêu, ngược lại dễ dàng tính toán chi li đây? Chỉ mong, Đan Vân Sơ không chọn sai một lần nữa, Vũ đã vì cô ta mà hy sinh quá nhiều rồi. Nếu tiếp tục chọn sai, cô ta thì sao cũng được nhưng Vũ cả đời sẽ không thể yêu ai nữa, cũng không thể muốn Đan Vân Sơ nữa, dù sao không ai có thể chịu nhiều lần tổn thương như vậy.
Không ai có thể cho phép cô vẫn đối với tôi phạm sai lầm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.