Chương trước
Chương sau
"Tiểu công chúa, chị muốn em." Đan Vân Sơ như nói mê, nói lại một lần.
Đan Vân Sơ lời vừa nói ra, làm cho toàn bộ không cam tâm cùng phẫn hận trong Diệp Tuyền Vũ đều tiêu tan, một câu nói rất ngắn, liền làm cho trong lòng Diệp Tuyền Vũ mềm nhũn ra, không đợi Tuyền Vũ đáp trả, Đan Vân Sơ môi đã dán tới cổ Diệp Tuyền Vũ, Diệp Tuyền Vũ đã mơ hồ không phân biệt được đây là loại tình huống gì, hiện tại trong lòng cô đã có nỗi ám ảnh, mỗi lần đều là trêu chọc một nữa rồi lại bỏ đi, Đan Vân Sơ lần này nếu còn dám trêu chọc mình, mình sẽ...
"Đan Vân Sơ..." Diệp Tuyền Vũ có chút khẩn trương muốn hỏi Đan Vân Sơ là làm cái quỷ gì, Đan Vân Sơ đè nàng vào tường, nàng thậm chí còn cảm thấy được thân thể mềm mại của Đan Vân Sơ hiện tại đang gắt gao đè lên mình, làm cho Diệp Tuyền Vũ không hiểu vì sao lại cảm thấy vô cùng khô nóng cùng khẩn trương, còn có chờ mong...
Môi Đan Vân Sơ dời về phía môi Diệp Tuyền Vũ, gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp phả ra hòa quyện cùng hơi thở của Diệp Tuyền Vũ, trong lòng muôn ngàn ngứa ngáy cùng nóng ran, Diệp Tuyền Vũ chống lại ánh mắt của Đan Vân Sơ, đôi mắt xinh đẹp mà sâu sắc tựa như muốn đem mình nuốt vào, làm cho Diệp Tuyền Vũ run rẩy.
Đan Vân Sơ môi ngày càng gần môi của Diệp Tuyền Vũ, Diệp Tuyền Vũ có chút tránh được, Đan Vân Sơ không cho Diệp Tuyền Vũ có cơ hội tránh né nữa, trực tiếp đem môi mình dán lên đôi môi mê người của Diệp Tuyền Vũ, nụ hôn có chút vội vàng, có chút cuồng nhiệt, Diệp Tuyền Vũ rất nhanh lâm vào vòng xoáy mà Đan Vân Sơ mang đến, cũng đáp trả lại một cách nhiệt tình, đầu lưỡi quấn lấy, giống như đói khát muốn đem lưỡi đối phương nuốt vào, túi xách trên tay Diệp Tuyền Vũ rơi xuống mặt đất lúc nào nàng cũng không biết, tay nàng bất tri bất giác bắt đầu quay về ôm lấy Đan Vân Sơ.
Đan Vân Sơ tay trái ôm lấy eo Diệp Tuyền Vũ, tay phải cấp bách đến thô lỗ, cô vô pháp khống chế mình nắm giữ lấy nơi mềm mại kia, kia một mảng thịt non no tròn trong tay, như thế đầy đặn, như thế mềm mại, như thế làm cho cô cảm thấy có chút không tin được, cô cho tới bây giờ không nghĩ tới, có ngày mình lại nắm chặt cái kia trong tay, lại còn yêu thích đến mức không muốn buông ra.
Thình lình bị kích thích làm cho Diệp Tuyền Vũ có loại cảm giác như mê đắm, nàng cảm thấy thân thể mình tựa như một cánh cửa đang đóng chặt, mà chìa khóa thì nằm trong tay Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ chỉ cần chạm đến là cánh cửa sẽ mở ra, loại cảm giác này vô pháp khắc chế, khoái cảm như muốn dũng mãnh tiến ra ngoài, làm cho nàng muốn lên giọng kêu gào. Nàng cảm thấy toàn thân trở nên mềm nhũn, vô lực đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, nàng bám víu vào thân thể Đan Vân Sơ để trụ vững, thân thể đẫy đà của nàng bởi vì bị ôm thật chặt mà bắt đầu vặn vẹo, lại vì ma sát mà sản sinh ra khoái cảm làm cho nàng muốn hít một hơi.
"Đan... Em... hình như... đứng không vững..." Diệp Tuyền Vũ ngữ khí yếu ớt, nàng cảm thấy tự mình không hề có chút sức lực để đi đứng, bất cứ lúc nào cũng có thể mềm nhũn hơn nữa.
"Tiểu công chúa thật vô dụng..." Có thể là vì Đan Vân Sơ đã bị tiêm nhiễm dục tình, Đan Vân Sơ giọng nói cũng gợi cảm đến mức làm cho Diệp Tuyền Vũ càng thêm run rẩy, Đan Vân Sơ khóe miệng hơi vung lên, có chút tà mị, tiểu công chúa thực sự là cực kỳ vô dụng, mới bắt đầu thôi mà đã phản ứng lớn như thế, tiếp tục thêm nữa, không phải là sẽ mềm nhũn ra như nước đó chứ. Tuy rằng Đan Vân Sơ chưa từng có kinh nghiệm, thế nhưng một người 30 tuổi, dù sao không có khả năng cái gì cũng không biết, cô mơ hồ biết cô gái như tiểu công chúa đây, hẳn là một cực phẩm hảo hạng trên giường, mỗi một tấc da thịt cũng rất mẫn cảm, nhẹ nhàng chạm thôi, sẽ làm cho cô ấy như miêu mà khẽ kêu lên, càng thêm khiêu khích khiến Đan Vân Sơ khó mà nhịn, trước đây không hề biết, hiện tại mới phát hiện thì ra tiếng phụ nữ rên tỉ lại tự nhiên kiều mị như thế, càng có lẽ chỉ có tiểu công chúa mới có khả năng rên rỉ dễ nghe như vậy.
Diệp Tuyền Vũ nhìn Đan Vân Sơ tà ác cười cợt, nàng liền xấu hổ chôn khuôn mặt mình vào cái cổ thon dài khiêu gợi của Đan Vân Sơ, ngửi lấy hương thơm đặc biệt của Đan Vân Sơ, nhẹ nhàng liếm cắn cổ Đan Vân Sơ, ngón tay cũng bắt đầu sờ loạn thân thể mềm mại của Vân Sơ, trêu đùa.
Đan Vân Sơ cảm thấy cái cổ có chút ngứa ngáy, Diệp Tuyền Vũ động tác không an phận, làm cho mình không thể chuyên tâm mà khi dễ, cô liền dùng tay phải ra sức xoa nắn khối thịt mềm mại, muốn cho Diệp Tuyền Vũ an phận một chút.
"A..." Diệp Tuyền Vũ mị hoặc thốt lên, hơi hơi đau buốt cùng khoái cảm mạnh mẽ lập tức kéo đến sau ót Diệp Tuyền Vũ, cảm giác thân thể không còn thuộc về mình nữa, mà là của Đan Vân Sơ.
"Tiểu công chúa kêu thật mị, mị đến mức làm cho xương cốt người khác mềm nhũn ra..." Đan Vân Sơ đối với vành tai xinh xắn của Diệp Tuyền Vũ gian ác phả ra hơi nóng, nói xong lại ngậm lấy tai Diệp Tuyền Vũ, liền cảm giác được thân thể Diệp Tuyền Vũ run lên, thân thể Diệp Tuyền Vũ dán hợp vào thân thể mình càng thêm chặt chẽ, kia bộ ngực no tròn sung mãn mềm mại đè lên bộ ngực của mình, làm cho thân thể mình cũng trở nên khô nóng cùng quỷ dị.
Diệp Tuyền Vũ xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng biết rõ tự mình là phản ứng hình như hơi lớn, dù đã rất nỗ lực kềm chế mình không được kêu lên quá phóng đãng, thế nhưng nàng nhịn không được.
Diệp Tuyền Vũ khuôn mặt e thẹn đỏ bừng, nhuốm màu dục tình mê muội, mê hoặc như thế, kiều mị như thế, làm cho người ta có cảm giác muốn chiếm hữu, muốn nỗ lực ức hiếp.
Đừng nói là Diệp Tuyền Vũ chân mềm nhũn, ngay cả Đan Vân Sơ cũng cảm thấy chân bắt đầu đứng không vững, Đan Vân Sơ một bên bắt đầu cởi phăng quần áo của Diệp Tuyền Vũ, một bên hướng đến ghế sô pha gần nhất, cô không kịp đợi đến phòng ngủ.
Trên đường từ cửa đến ghế sô pha ở phòng khách chỉ ngắn ngủn vài bước chân, có túi xách Diệp Tuyền Vũ, áo khoác, vừa nãy còn không kịp tháo giày cao gót hỗn độn vương vãi trên sàn nhà...
Đan Vân Sơ đem Diệp Tuyền Vũ áp đảo đè lên chiếc ghế sô pha đơn dành cho một người ngồi, làm cho Diệp Tuyền Vũ nằm nghiêng ở mép, trên người chỉ còn bộ đồ lót, Đan Vân Sơ nuốt nước bọt một cái, thật là dáng vóc ma quỷ, bất luận nhìn bao nhiêu lần, đều làm cho người ta kích thích đến cực độ.
Biểu tình Đan Vân Sơ lúc này vô cùng háo sắc, vẻ mặt thường ngày ngoại trừ kiêu ngạo, không ngờ vẫn còn có lúc mê đắm thế này, hiện tại, trong lòng Diệp Tuyền Vũ chợt cảm thấy thỏa mãn hư vinh mà trước đây cô chưa từng có, Đan Vân Sơ đối với vẻ gợi cảm hơn người của mình rốt cuộc đã không còn là có mắt như mù, những đả kích trước đây phải chịu, cuối cùng đã có thể chữa trị.
Ngón tay Đan Vân Sơ có chút vội vàng tìm đến khoảng da trơn mịn sau lưng Diệp Tuyền Vũ, cởi bỏ nút gài, đem chiếc áo ngực ném xuống đất, sau đó nhanh chóng di chuyển đến nơi mà nó muốn, cảm giác tròn trịa từ bàn tay đem lại khiến Vân Sơ yêu thích đến kinh hãi, có chút dùng sức vân vê, xoa nắn, cô thậm chí cảm giác, viên ngọc nhỏ trên đỉnh núi trong tay mình rất nhanh liền trở nên cứng rắn vô cùng, làm cho cô ngạc nhiên cực kỳ.
"A... Đan... Vân Sơ... Nhẹ một chút..." Cái Đan Vân Sơ hỗn đản này, cô cho rằng hai cái kia là hai trái bóng sao? Dùng sức nhiều như vậy, thế nhưng đau buốt cùng khoái cảm xen lẫn, làm cho Diệp Tuyền Vũ không phân biệt rõ ràng được rốt cuộc là đau đớn hay yêu thích, loại cảm giác này xem ra vẫn là một loại giày vò.
Đan Vân Sơ ngẩng đầu, thấy biểu tình Diệp Tuyền Vũ, trở nên ý loạn tình mê, mái tóc quăn dễ thương của Diệp Tuyền Vũ tán loạn qua một bên, đôi môi khiêu gợi còn đang gián đoạn kêu lên "ưm" một tiếng, vẻ mị hoặc kia tựa như luồng điện bất ngờ đánh úp Đan Vân Sơ đến chí mạng, Đan Vân Sơ cảm thấy dòng nước ấm xa lạ bắt đầu phóng mạnh về bụng mình.
Đan Vân Sơ mải miết ngậm lấy nụ hoa cứng rắn kia, nhẹ nhàng cắn cắn, cũng không màn là có làm đau Diệp Tuyền Vũ hay không, Diệp Tuyền Vũ đã vô lực phản kháng, Đan Vân Sơ trên giường một chút cũng không ôn nhu, như một mãng phu tung khua loạn xạ thế nhưng cố tình tỏ ra như một người mới học lần đầu tiên, lại làm cho Diệp Tuyền Vũ buông vũ khí đầu hàng, cam nguyện để Vân Sơ làm đau, thân thể cam nguyện vì Vân Sơ mà nở rộ khát vọng cùng gào thét, cam nguyện vì Vân Sơ mà phát nhiệt...
Kỳ thực cũng không thể trách Đan Vân Sơ, lúc Đan Vân Sơ cắn thì Diệp Tuyền Vũ luôn kêu lên đặc biệt lớn tiếng, cho nên càng cắn càng nghiện, kỳ thực Diệp Tuyền Vũ cũng mơ hồ, không biết là nàng kêu lên là vì đau đớn hay là bởi vì khoái cảm.
Đan Vân Sơ sau khi biến xung quanh nụ hoa đều trở nên đỏ bừng, mới thỏa mãn liếm, chờ khi cô ngậm đủ rồi, liếm đủ rồi, tại nơi tròn trịa làm cho người khác đố kỵ kia cũng đã đều in lại ấn ký của mình, mới vừa lòng di chuyển xuống phía dưới, mỗi một tấc thịt đều trắng nõn trơn mềm, làm cho Đan Vân Sơ yêu thích quyến luyến không rời, Đan Vân Sơ môi dán tại cái bụng bằng phẳng của Diệp Tuyền Vũ, Diệp Tuyền Vũ nhìn Đan Vân Sơ quanh quẩn rất lâu, cô khát khao Đan Vân Sơ môi tiếp tục đi xuống phía dưới, thế nhưng lại khó có thể mở miệng, chỉ có thể để Đan Vân Sơ từng đợt từng đợt gây ra những đợt sóng khoái cảm, nhưng không cách nào thỏa mãn được.
Ngay khi Tuyền Vũ cảm thấy bị Đan Vân Sơ giày vò gần như chí tử, Đan Vân Sơ mới chịu cởi luôn mảnh vải duy nhất còn sót lại trên người Tuyền Vũ ra, sau đó tách hai chân của Tuyền Vũ, đem hai chân gác lên hai bên thành ghế, Tuyền Vũ cảm giác được Đan Vân Sơ đem chân của mình mở ra rất rộng, cái tư thế này làm cho nàng cảm thấy ngượng không gì sánh được, nàng biết, Đan Vân Sơ nhất định thấy được nàng vì động tình mà nơi tư mật đã một mảnh ướt át, ý thức được điểm ấy, Diệp Tuyền Vũ càng thêm ngượng ngùng không dám nhìn Đan Vân Sơ.
Đan Vân Sơ quỳ gối trên sàn nhà, độ cao này vừa vặn khiến toàn bộ cảnh xuân sắc đều thấy rõ đến từng chi tiết, hoa viên bí mật kia đang nhỏ từng giọt ẩm ướt, làm Vân Sơ có chút ngây ngốc, như đóa hoa nở rộ, cực kỳ xinh đẹp, tựa hồ như dụ dỗ mình khai thác bên trong đóa hoa kia.
Đan Vân Sơ hiển nhiên rất xấu xa, cô biết rõ tiểu công chúa hiện tại mắc cỡ đến toàn thân nóng như lửa đốt, thế nhưng cô vẫn là muốn trêu chọc Diệp Tuyền Vũ "Tiểu công chúa, thật ẩm ướt nga, em xem còn đang chảy nga, em nói thử coi có thể phun ra hay không đây?" Đan Vân Sơ ngữ khí thán phục cùng nghi hoặc, cố tình phả từng hơi thở nhè nhẹ vào giữa hai đùi Diệp Tuyền Vũ, Diệp Tuyền Vũ hai chân không chịu nổi mà run rẩy. Diệp Tuyền Vũ có thể cảm giác được khi từng làn hơi nóng của Đan Vân Sơ phả vào bên trong hang động kia thì dục vọng trong cơ thể nàng cũng từng đợt từng đợt liền hướng tới toàn thân mà đánh, phía bụng dưới của nàng ngưng tụ thành một cỗ lực lớn đến đáng sợ, chúng mau chóng hóa thành từng cơn sóng nhiệt từ trong cơ thể chảy tràn ra ngoài, ướt đẫm dưới thân ghế sô pha. Điều này làm cho Diệp Tuyền Vũ thẹn muốn chui xuống đất.
"Đan Vân Sơ!" Diệp Tuyền Vũ rống mà cứ như là bị hụt hơi, thậm chí nghe mềm nhũn chẳng khác gì đang làm nũng.
Đan Vân Sơ cảm thấy mình thực sự là nghiện bắt nạt tiểu công chúa, có điều, tiểu công chúa nếu tiếp tục xấu hổ không chừng sẽ thẹn quá hóa giận, chín vừa mười phải, Đan Vân Sơ vẫn còn ý thức được điều này.
"Chị thích tiểu công chúa cho chị hình dáng động tình a." Ngữ khí phóng đãng cùng ngây thơ, mê người đến mơ hồ, ngón tay Đan Vân Sơ tìm tòi trên cánh hoa, ngón tay thon dài của cô khai thông những sợi lông mao mềm mượt, tách ra hai cánh hoa của Diệp Tuyền Vũ, làm cho viên ngọc bé nhỏ e lệ lộ ra, cô lấy tay vân vê cuống hoa no đủ tròn trịa, Đan Vân Sơ dùng ngón tay gảy vài cái, mỗi lần gảy đều làm cho thân thể Diệp Tuyền Vũ phản ứng thật lớn.
Nhìn chỗ mẫn cảm của Diệp Tuyền Vũ bởi vì tay mình vân vê mà lối vào cánh hoa dần dần mở rộng ra, Đan Vân Sơ không nhịn được chậm rãi tán thưởng "Tiểu công chúa, em thật đẹp..."
Nhìn hoa viên mê người kia, Đan Vân Sơ liền vùi đầu tại giữa hai chân Diệp Tuyền Vũ.
Diệp Tuyền Vũ nhìn cái đầu màu đen của Đan Vân Sơ đang chôn giữa hai chân mình, thị giác mãnh liệt trùng kích làm cho Diệp Tuyền Vũ không kềm chế nổi mà cong thân thể lên, cảm xúc mãnh liệt mà rên rỉ, ngón tay nắm chặt ghế sô pha, ghế sô pha bị nắm đến hình thành nhiều nếp nhăn, tựa hồ như nếu không rắn chắc sẽ bị ngón tay Diệp Tuyền Vũ làm cho nát bét.
Diệp Tuyền Vũ nhịn không được sự kích thích mãnh liệt ở dưới thân nên càn rỡ kêu lên, thân thể vặn vẹo như hùa theo động tác của Đan Vân Sơ. Ngẩng đầu nhìn lên thấy biểu tình khó nhịn cùng tiếng rên càn rỡ của Diệp Tuyền Vũ, Đan Vân Sơ cảm giác thỏa mãn nói không nên lời, thì ra cô cũng có thể làm cho tiểu công chúa không khống chế được, Đan Vân Sơ thầm nghĩ càng thêm ra sức khiến Diệp Tuyền Vũ thêm động tình.
Đan Vân Sơ quỳ thẳng người lên, từ nhũ hoa cao ngất của Diệp Tuyền Vũ, Đan Vân Sơ cắn mút một đường dài xuống tới rốn của cô ấy, cô dùng đầu lưỡi khéo léo liếm lấy bên trong hõm rốn. Ngón tay phải ấm áp của Đan Vân Sơ lại tại cửa hang bí ẩn mà di chuyển, thỉnh thoảng thăm dò xâm nhập, chỉ đụng vào một chút thì tiểu hạch của Tuyền Vũ liền cương cứng, sau đó lại rất nhanh lui ra. Diệp Tuyền Vũ giống như bị mèo vờn đến khó nhịn, thân thể lại cong lên, cô muốn nhiều hơn nữa, thế nhưng ngón tay đáng ghét của Đan Vân Sơ vẫn cứ không nhanh không chậm khiêu khích tại cửa động.
"A... Đan Vân Sơ... Chị..." Bị khơi mào dục vọng không ngừng kéo đến, thế nhưng lại không tìm thấy một cánh cửa để phát tát, Diệp Tuyền Vũ hoàn toàn không ngờ, Đan Vân Sơ có thể tồi tệ như vậy!
Nghe Diệp Tuyền Vũ nói chuyện câu được câu mất, phát hiện mật huyệt cũng đã vô cùng ướt át, Đan Vân Sơ chậm rãi tiến thẳng vào trung tâm cơn lốc. Ngón giữa mới vừa tiến vào, Vân Sơ liền cảm thấy đầu ngón tay của mình đều bị từng mảng thịt xung quanh hút chặt mạnh mẽ, theo nhịp độ tiến nhập của ngón tay càng tăng, thì cảm giác bị thít chặt càng thêm mãnh liệt. Đem tay phải hướng lên trên đẩy vào, ngón tay Đan Vân Sơ chậm rãi tiến sâu vào trong mật huyệt ướt át cùng ấm áp của Diệp Tuyền Vũ, rốt cuộc cũng vào tận sâu bên trong.
"Ân... A..." bên trong cơ thể Diệp Tuyền Vũ đột nhiên tràn ngập kích thích khiến nàng kêu lên.
"Tiểu công chúa thật chặt a, làm cho người ta muốn hung hăng giày vò..." Đan Vân Sơ giọng nói khàn khàn thấp trầm líu ríu.
"Ân ái... không cho phép... nói... Nói..." Diệp Tuyền Vũ hơi tức giận thốt lên, thân thể bị dục vọng mạnh mẽ nóng lòng muốn nhiều hơn nữa.
Đan Vân Sơ khóe miệng nhẹ giương lên, ngón tay thon dài lại cấu kết chặt chẽ với chỗ mẫn cảm mềm mại của Diệp Tuyền Vũ, động tác rất nhanh liên tục vài lần, dục vọng trong cơ thể cô cũng đang ngưng kết tại bụng dưới, tiểu công chúa chảy nước khá nhiều, làm cho ham muốn trong cô cũng càng lúc càng dâng cao.
Vài phút sau, Diệp Tuyền Vũ nằm ngửa trên ghế sô pha, thân thể bắt đầu không tự chủ mà cong lên giãy dụa uốn éo. Nàng muốn càng nhiều, cảm giác càng mãnh liệt hơn nữa...
"Nhanh một chút... Nhanh một chút nữa..." Diệp Tuyền Vũ muốn Đan Vân Sơ, muốn Đan Vân Sơ hoàn toàn chiếm giữ mình, hung hăng xâm nhập nơi mảnh mai yếu ớt cùng mềm mại của mình. Diệp Tuyền Vũ mười ngón tay nắm chặt ghế sô pha đến trắng bệch, nàng cho tới bây giờ không biết bản thân lại cường liệt mong muốn được thuộc về Đan Vân Sơ nhiều như vậy, nàng chỉ cảm thấy trời đất đang quay cuồng, từng tế bào trong cơ thể nàng như gào thét, điên cuồng rên rỉ...
"Được..." Đan Vân Sơ ngón tay di chuyển càng lúc càng nhanh, tay trái của cô cũng không rảnh rỗi mà nắm lấy một bên ngực mềm mại của Tuyền Vũ, ra sức xoa nắn.
"A... Đừng... Đừng a..." Động tác của Đan Vân Sơ quá nhanh sẽ làm hỏng Diệp Tuyền Vũ mất. Diệp Tuyền Vũ đạt đến cao trào thì không chịu nổi mà giữ lấy bàn tay đang vùi sâu trong huyệt đạo mình của Đan Vân Sơ. "Đủ rồi..." Diệp Tuyền Vũ mê loạn nhìn Đan Vân Sơ đang nằm trên người mình. Có thể Đan Vân Sơ sẽ nhắm mắt làm lơ lời của Diệp Tuyền Vũ, bởi vì thời khắc tuyệt vời thế này làm cho cô không thể dừng lại, cô có thể cảm giác được thâm huyệt của tiểu công chúa vẫn đang kịch liệt đóng mở, đem tay cô hút càng chặt hơn. Tiểu công chúa thế này làm mình muốn đến điên rồi, ngay cả chính tiểu công chúa cũng không ngờ bản thân lại muốn mình đến phát ra dục vọng mãnh liệt như thế, nghĩ như vậy càng muốn chiếm giữ tiểu công chúa, Đan Vân Sơ thật sự vẫn cứ để ngón tay mình trong hang động mà mãnh liệt trêu chọc, lại một lần nữa làm cho Diệp Tuyền Vũ lên tới đỉnh điểm.
Đan Vân Sơ chậm rãi rút ngón tay từ trong cơ thể Diệp Tuyền Vũ ra, ngón tay thon dài của cô đã ra khỏi thân thể tiểu công chúa, thế nhưng, nước lại vẫn còn tiếp tục tại đầu ngón tay từng giọt nhỏ xuống.
Diệp Tuyền Vũ nhìn, vô cùng xấu hổ, nàng không muốn nhìn, liền đưa tay muốn đem tay Đan Vân Sơ đè xuống, không nghĩ tới lúc nàng bắt được tay của Đan Vân Sơ thì các đầu ngón tay của mình cũng liền dính một mảng ẩm ướt trơn bóng.
"Tiểu công chúa, em chảy thật nhiều nước a... Vừa nãy thật có rất nhiều ái dịch bắn vào trong tay chị rồi..." Đan Vân Sơ không sợ chết tiếp tục trêu ghẹo Diệp Tuyền Vũ đến cực hạn.
"Đan Vân Sơ... Đừng mà..." Không đợi Diệp Tuyền Vũ kịp tìm từ đáp trả, Diệp Tuyền Vũ lại bị Đan Vân Sơ mãnh liệt đặt ở dưới thân, Đan Vân Sơ đem đầu lưỡi của mình tiến vào bên trong, thật sâu mút lấy, một bên hôn, một bên lại bắt đầu vội vàng cởi bỏ quần áo vướng víu trên người mình.
Diệp Tuyền Vũ có thể cảm giác được chất lỏng bên trong nàng đang xuôi theo khe thịt của chính cô mà chảy tới cái mông tròn trịa, cảm giác ươn ướt dính dính từ mông truyền đến thật khó chịu, bị Đan Vân Sơ như thế mãnh liệt đánh thức dục vọng lần nữa "Đừng... a..."
"Tiểu công chúa, muốn sao? Đợi một chút a." Đan Vân Sơ cặp đồng tử tinh tường đã nhuốm màu dục vọng kiều diễm, sau khi hôn thật sâu lên trán Diệp Tuyền Vũ, liền đứng thẳng lên, ngay ở giữa hai chân Diệp Tuyền Vũ, bằng cách nhanh nhất có thể cởi phăng chiếc áo thun vải bông, dây thắt lưng, chiếc quần màu trắng, một đường tuột xuống phía dưới, cũng thoải mái cởi luôn quần lót, thì ra chính mình cũng ẩm ướt như thế, âm thầm nuốt nước bọt, đợi Đan Vân Sơ toàn thân đều xích lõa, cô liền vội đem tư mật của Diệp Tuyền Vũ tiếp xúc với tư mật của mình, ôm chặt eo nhỏ của tiểu công chúa, sau đó chậm rãi chuyển động...
"Ân.... A... Đến rồi... Đến rồi... Á..."
Khoái cảm lập tức kéo tới, một trận co giật mạnh mẽ cuốn lấy hai người, Diệp Tuyền Vũ khản giọng thét chói tai, toàn thân không ngừng run rẩy. Ôm chặt Diệp Tuyền Vũ đang mềm nhũn vô lực, Đan Vân Sơ cảm thấy mình điên mất rồi, loại cảm giác chết tiệt này không ngờ lại tốt đến như vậy, Đan Vân Sơ dính sát vào thân thể xích lõa của Diệp Tuyền Vũ thở dốc: "Tiểu công chúa, nhấc chân, quấn lấy thắt lưng chị, chị ôm em về phòng."
Hai người vừa đến phòng ngủ liền song song ngã xuống giường, sau đó lại cùng quấn lấy nhau, Đan Vân Sơ nằm úp sấp về phía trước, hai tay ôm chặt cái eo nhỏ trơn bóng của Diệp Tuyền Vũ, đầu tựa lên trán của người nằm bên dưới, thở hổn hển, đầu lưỡi mềm mại từng chút từng chút một khẽ liếm cái cằm tuyệt mỹ của Diệp Tuyền Vũ... Nhìn khuôn mặt Diệp Tuyền Vũ bởi vì động tình mà vẫn còn ửng đỏ, diện mạo kiều mỹ cực kỳ. Tốt lắm, tiểu công chúa lại thành công câu dẫn ánh mắt Đan Vân Sơ, chịu không nổi mê hoặc mà cúi đầu, Đan Vân Sơ hôn Diệp Tuyền Vũ thật sâu, hai người hôn đến khó mà dứt ra, cắn mút đầu lưỡi lẫn nhau, triền miên quấn lấy nhau, như là muốn hút cạn toàn bộ hơi thở của đối phương.
Sau một nụ hôn nóng bỏng, Đan Vân Sơ vẫn hôn lên khuôn mặt của Diệp Tuyền Vũ, thở hổn hển nói: "Tiểu công chúa, rất tuyệt đúng không?"
"Không tuyệt chút nào." Vừa nghĩ đến mình ban nãy dâm loạn rên rỉ, nàng đã muốn chết vì xấu hổ.
"Em đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo." Cười châm chọc, Đan Vân Sơ tiếp tục hôn lên mặt Diệp Tuyền Vũ.
"Chị mặt người dạ thú."
"Em vừa nãy xem ra rất hưởng thụ."
"Chị nhìn lầm rồi."
"Thật sao?" Ý cười càng sâu, Đan Vân Sơ lần đầu tiên bắt đầu cảm thấy cùng Diệp Tuyền Vũ tranh cãi cũng là một chuyện rất thú vị. "Vậy lần này chị phải xem rõ ràng một chút." Đan Vân Sơ không quan tâm đến Diệp Tuyền Vũ cơ thể suy yếu còn đang mệt mỏi không chịu nổi, lại tặng cho nàng một nụ hôn thật sâu, ngón tay chưa rút ra tiếp tục trong cơ thể Diệp Tuyền Vũ di chuyển...
"A... Dã thú... Chậm... Chậm một chút, chậm một chút... A..."
"Chị biết tiểu công chúa em giỏi nhất là nói dỗi, ý là muốn chị nhanh một chút đúng không?"
Diệp Tuyền Vũ khuôn mặt đỏ hồng không thể tin được nổi giận nhìn Đan Vân Sơ: "Nhanh một chút."
"Được."
....................
Trong phòng tràn đầy tiếng hoan ái theo tốc độ nhanh chậm của Đan Vân Sơ, ánh sáng căn phòng mập mờ ái muội, mà xung quanh phòng còn có tiếng kêu gào tinh tế... "Dã thú... đừng a... Đủ rồi.... chờ một chút... v..v.." thanh âm hổn hển vang vọng...
Không biết là qua bao lâu, đại khái là giữa lúc nghỉ ngơi của cuộc chơi.
"Vân Sơ, chị là cầm thú!" Diệp Tuyền Vũ nhìn thân thể mình đầy vết tích hoan ái, khắp nơi đều là vết hôn đã không coi vào đâu, có vài chỗ thậm chí còn có chút máu ứ đọng cùng sưng đỏ, tức giận đối với Đan Vân Sơ lên án nói.
Đan Vân Sơ nhìn Diệp Tuyền Vũ trên người toàn là những vết đỏ, khắp mọi nơi đều lưu lại vết tích bị mình giày vò, bất quá chứng kiến vết máu ứ đọng cùng sưng đỏ, cũng hiểu được tự mình hình như thực sự có chút thô lỗ, nào biết đâu rằng da tiểu công chúa lại non nớt như thế, tùy tiện xoa nắn một chút đã bầm tím, lần sau phải cẩn thận a.
"Người ta lần đầu thượng phụ nữ, không kinh nghiệm thôi mà, lần sau sẽ ôn nhu một chút..." Đan Vân Sơ nho nhỏ nói, có hơi áy náy.
"Chị đúng là cố tình ức hiếp em!" Diệp Tuyền Vũ thấy Đan Vân Sơ ngữ khí yếu đi thì khí thế của nàng liền tăng lên.
"Khi đó em kêu thật lớn, người ta cứ tưởng em yêu thích kịch liệt một chút...." Đan Vân Sơ vô liêm sỉ xấu xa nói.
Diệp Tuyền Vũ đỏ mặt lên "Đó là bị đau!"
"Ân, là bị chị yêu thương mà ra." Đan Vân Sơ khuôn mặt lại vùi vào ngọn núi đã ỉu xìu kia, may mà trong đó còn có một khe rãnh, muốn đem khuôn mặt chôn hẳn vào trong khe rãnh kia.
Diệp Tuyền Vũ mặt càng đỏ hơn, nàng thông minh cớ sao mỗi lần đều là thua chứ? Diệp Tuyền Vũ đẩy đầu Đan Vân Sơ ra hỏi: "Đan Vân Sơ, chúng ta được coi là gì?" Diệp Tuyền Vũ đột nhiên cảm thấy tự mình như một tiểu nữ sinh, muốn nghe Đan Vân Sơ nói vài lời ngon tiếng ngọt.
Đan Vân Sơ mù tịt ngẩng đầu nhìn Diệp Tuyền Vũ, có chút không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào.
Một lát sau, Vân Sơ nói: "Chúng ta đều là người trưởng thành, không cần để ý như thế."
Diệp Tuyền Vũ vừa nghe xong, sắc mặt trong nháy mắt liền trắng bệch, thì ra, Đan Vân Sơ chính là gọi mình tới để bồi cô trên giường, Đan Vân Sơ cho rằng mình là kỹ nữ trong thanh lâu sao? Diệp Tuyền Vũ đẩy mạnh Đan Vân Sơ ra, Đan Vân Sơ thiếu chút bị đẩy rớt xuống giường, Diệp Tuyền Vũ đứng lên muốn mặc quần áo rời đi, nàng cũng không bao giờ... muốn nhìn mặt Đan Vân Sơ nữa, người phụ nữ tận cùng xấu xa này, năm lần bảy lượt giẫm đạp lên tự tôn của mình!
Đan Vân Sơ nhìn khuôn mặt Diệp Tuyền Vũ trong nháy mắt đóng băng, còn đẩy mình mạnh như thế, đột nhiên cảm thấy Diệp Tuyền Vũ thoáng cái từ tiểu công chúa biến thành nữ vương, thế nhưng cô biết rõ đây thật không ổn, tựa hồ như là vô cùng chọc giận tiểu công chúa.
Đan Vân Sơ từ phía sau ôm lấy Diệp Tuyền Vũ, không để Diệp Tuyền Vũ đi, nếu mà đi, thật là rất khó để dỗ: "Tiểu công chúa, đừng giận a." Đan Vân Sơ nũng nịu nói, ngữ khí ôn nhu như nhấn người ta chết chìm, dường như có chút trêu ghẹo đến yếu điểm của tiểu công chúa, tự mình cũng đã nũng nịu như thế, tiểu công chúa sắc mặt sao vẫn còn lạnh như vậy chứ?
Diệp Tuyền Vũ nghe Đan Vân Sơ làm nũng, trong lòng đã có chút mềm yếu, chính là sắc mặt vẫn không hề thay đổi, tức giận vẫn còn phát hỏa trong lồng ngực, Đan Vân Sơ cho rằng chỉ cần ban cho mình chút mật ngọt, vui vẻ dỗ dành một chút là được sao? Đan Vân Sơ thật cho rằng Diệp Tuyền Vũ này muốn gọi tới là tới, muốn đuổi đi là đi sao?
Diệp Tuyền Vũ càng muốn gỡ tay Đan Vân Sơ ra, Đan Vân Sơ ôm càng thêm chặt, hoàn toàn không cho Diệp Tuyền Vũ có khả năng thoát khỏi. Đan Vân Sơ có chút hối hận vừa nãy trêu chọc quá mức, cô thật không ngờ tiểu công chúa tâm tình lại phản ứng lớn như thế.
"Tiểu công chúa, chúng ta hẹn hò đi!" Đan Vân Sơ nghiêm túc nói, cô đột nhiên có chút sợ hãi tiểu công chúa rời đi, thực sự sẽ không còn để ý đến mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.