Chạy qua không biết bao nhiêu hàng quán, rẽ qua không biết bao nhiêu con hẻm, bấy giờ đầu óc vẫn đang trong trạng thái chết máy của Lạc Ân mới phản ứng lại được, nàng tức tốc phanh lại.
“Ủa? Tại sao mình phải chạy nhỉ? Không phải nên vạch mặt hỏi tội người sao?”
“Phải đấy! Tại sao con lại chạy chứ?”
“Chắc tại vì vui quá chứ sao?”
Đang lúc lẩm bẩm, thình lình có người hỏi nên thuận miệng đáp lời luôn, đáp xong mới ngớ người ra, quay phắt lại.
Lạc Ân hơi run rẩy phun ra hai chữ: “Sư phụ…”, trong giọng có chột dạ, có kinh ngạc, có tức giận, cũng có vui vẻ.
Cố Mạc Phong từng bước từng bước tới gần Lạc Ân. Cho đến khi hai người cách nhau nửa bước chân, hắn dừng lại, cuối đầu xuống nhìn chằm chằm thiếu nữ, trong ánh mắt cất chứa rất nhiều điều khiến người khác không thể nhìn thấu.
Hai người nhất thời im lặng, bầu không khí không hiểu thấu quỷ dị vô cùng.
Lạc Ân bị nhìn cho không được tự nhiên, lập tức ho khan, lùi lại hai bước, cuối đầu xuống, hai tay chắp phía trước: “Đồ nhi Lạc Ân bái kiến sư phụ anh tuấn, đẹp trai, soái khí, kinh tài tuyệt diễm, người gặp người khóc, hoa gặp hoa héo, chim gặp ngừng hót, cá gặp chết đuối, thần gặp mất linh!!!”
“…”
Bầu không khí càng thêm quỷ dị.
Cố Mạc Phong giật giật khóe môi, một hồi lâu sau mới mở miệng được: “Cái trò bái kiến này đúng là ta bày con, nhưng mà ta cũng chỉ đùa thôi, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ngao-kieu-lai-xuyen-thanh-tieu-kha-ai/2840503/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.