Lạc Ân không biết hai người kia đã nói với nhau những gì nhưng kể từ ngày đó, cả hai mỗi lần gặp nhau là y như rằng sẽ có rất nhiều điều để nói. Lạc Ân cảm giác như mình bị cho ra rìa, cô có bằng chứng để nghi ngờ rằng mình là kỳ đà cản mũi.
Sau đó, ngoại trừ việc Cố Nhạc và Kiều Kiều lần lượt bay ra nước ngoài thì cả trường không có chuyện gì đáng chú ý nữa.
Còn chuyện của ba người Lạc Ân kia sao? Xin lỗi, họ đã quá quen rồi, ảnh cũng chụp đến hết dung lượng máy rồi, họ đều cùng bày tỏ: "Từ nay, mấy người đã được tự do, chúng tôi đã chán ngấy cái đống cơm chó đấy rồi, cảm ơn!"
Tất cả cùng trôi qua những ngày tháng cấp ba đầy màu sắc và nhiều kỉ niệm để nhớ mong như vậy đấy.
- ----
Xế chiều, hai ông bà đã bạc đầu đang ngồi tựa vào nhau.
Ông lão đưa bàn tay đã đầy nếp nhăn lên vuốt ve mái tóc của bà lão, đôi mắt vẫn dịu dàng như ngày nào, nói: "Ân Ân, đời này ở bên bà thôi là chưa đủ, đời sau, đời sau nữa, chúng ta đều ở bên nhau, có được không?"
Bà lão cũng đang nhìn ông lão. Nhìn đôi mắt, chiếc mũi kia của bà, ai cũng sẽ chắc chắn đoán được trước đây bà phải là một đại mỹ nhân đẹp như thế nào.
Lạc Ân mỉm cười, đưa bàn tay gầy trơ xương lên vuốt ve gò má của ông lão, vẫn như trước đây, đáp: "Được. Đời nào tôi cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ngao-kieu-lai-xuyen-thanh-tieu-kha-ai/2840407/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.