“Năm phút bốn năm giây.” Lục Cẩn Ngôn giơ cánh tay đeo đồng hồ lên nhìn, dừng một chút hình như phát hiện ra điều gì nói tiếp, “Em là người bắt tôi đợi lâu nhất từ trước tới giờ.”
“….”Diệp Lam Nhi đổ mồ hôi, “Ngại quá.”
“Quên đi.” Lục Cẩn Ngôn nhanh nhẹn khép lại ngăn kéo,khởi động xe, “Lần sau lấy đó làm gương.”
Diệp Lam Nhi khô khốc cười một tiếng,chuyển đề tài: “Chúng ta đi đâu ăn cơm đây?”
“Đợi lát nữa em sẽ biết.”
Diệp Lam Nhi gật đầu một cái,lại hỏi tiếp: “Đúng rồi, sao hôm nay anh lại muốn mời em ăn cơm?”
“À.” Lục Cẩn Ngôn nghiêm túc nói, “Hôm nay hai ca giải phẫu tiến hành rất thuận lợi,chưa tới bốn giờ đã kết thúc,không có bệnh nhân mới nhập viện,tôi rảnh rỗi tới nhàm chán, liền hẹn em ăn một bữa cơm.”
“….”
Giáo sư Lục anh có cần phải thù dai như vậy không? Vẫn còn nhớ tới lần trước của cô,trả nguyên văn lại cho cô.
Đây là giờ cao điểm buổi tối,Lục Cẩn Ngôn mất gần 45’ lái xe mới tới nơi – nhà hàng bên cạnh một con sông,tên chỉ có bốn chữ: Tô Thực Chi Hiệu.
Diệp Lam Nhi lập tức tĩu nghỉu đứng lên,Lục Cẩn Ngôn lôi lôi kéo kéo cô tới đây mà không có một chút đồ ăn mặn nào cả?
“Đã từng ăn lẩu chay rồi sao?” Lục Cẩn Ngôn hỏi.
“Chưa từng.” Giọng Diệp Lam Nhi có chút nuối tiếc nói.
“Mùi vị rất được,đáng giá thử một lần.”
Thấy Lục Cẩn Ngôn ra sức giới thiệu đồ ăn,Diệp Lam Nhi có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-minh-tinh-va-anh-chang-bac-si/2899368/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.