đem “bác sĩ Lục” đổi thành “Lục” sau đó đặt ở vị trí người liên lạc số một.
Trả lại cho Diệp Lam Nhi.
“……….” Diệp Lam Nhi oán thầm,cố ý như vậy có nghĩa gì.
“Rất có ý nghĩa.” Lục Cẩn Ngôn đọc được suy nghĩ trong ánh mắt của Diệp Lam Nhi,nói.
Diệp Lam Nhi im lặng triệt để, cô ở trước mặt giáo sư Lục chẳng khác nào là người trong suốt.
Lục Cẩn Ngôn cảm thấy sau này Diệp Lam Nhi mở danh bạ ra, đầu tiên đã nhìn thấy tên anh, như vậy cảm giác so với bị đè bởi bao nhiêu người vô danh tốt hơn nhiều, hành động này rất có ý nghĩa, anh vừa nghĩ, tay trái phủi một cái lên mu bàn tay phải.
Bởi vì “Không chỉ là tiệm sách” đang ở khu vực gần thủy uyên,Lục Cẩn Ngôn mời Diệp Lam Nhi đi lên ăn cơm.
Nhà họ Lục là nhà tầng, phong cách thiết kế theo kiểu Trung Quốc, tranh sơn thủy, trạm trổ treo ngược trên trần nhà, mang lại phong cảnh khoáng đạt, giữa phòng khách và phòng bếp là một bức bình phong hình quạt độc đáo ngăn cách, khiến cho không gian có cảm giác được tăng lên, góc tường có một cái tủ đựng đồ, phía trên bày rải rác mấy vật dụng nhỏ, không gian trở nên đơn giản hơn,sạch sẽ đơn giản.
Toàn bộ phong cách khiến người ta cảm giác vô cùng thoải mái.
“Em muốn ăn cái gì?” Lục Cẩn Ngôn cởi áo khoác ra, vắt trên ghế salon.
“Anh biết làm món gì?” Diệp Lam Nhi hỏi thẳng.
Lục Cẩn Ngôn trầm ngâm một hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-minh-tinh-va-anh-chang-bac-si/2899335/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.