Thanh Hà có một quyết tâm vô cùng lớn, đó chính là ôm được chiếc xe đắt tiền được mẹ chồng tặng rồi vi vu trên quốc lộ. Thế nhưng hiện tại cô đang ngồi ở ghế lái, tay run, chân cũng run. Cô không còn nhớ rõ bàn đạp nào là phanh, bàn đạp nào là ga. Tuy nhiên có vẻ không chỉ riêng cô run sợ.
Nhìn sang bên cạnh, Đình Nguyên đang thắt hai, ba cọng dây an toàn. Anh nắm chặt tay cầm phía trên cao, căng cứng cả người mỗi lần Thanh Hà hoảng loạn đạp nhầm chân ga. Sau vài lần thắng gấp, vượt ẩu cùng tấp đầu xe tải, gương mặt anh xám xịt, không còn một giọt máu nào. Khẽ liếc sang gương chiếu hậu, anh xem thử anh có làm rớt đĩa đệm lẫn hồn phách của mình ở đâu không.
May mắn, Thanh Hà học hỏi khá nhanh, bắt đầu tự kiểm soát được tâm lý lẫn chiếc xe. Cô ung dung lượn thêm vài vòng ở khu vực vắng người qua lại. Lát sau, chiếc xe tấp vào lề, người bước xuống đầu tiên chính là Đình Nguyên. Anh ngồi vật xuống bục cây gần đó, không ngừng cảm nhận bụng dạ trào dâng lên đồ ăn vừa mới nuốt.
“Anh ổn chứ?” Thanh Hà lấy chai nước tới, vặn nắp rồi đưa cho Đình Nguyên, sau đó mới ái ngại hỏi.
“Tôi ổn, chỉ là lần đầu tôi được trải nghiệm cảm giác say xe.” Anh nhận lấy chai nước, uống ừng ực và sẵn tiện rửa mặt để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn. Ngẩng đầu, anh thấy gương mặt cô có chút tội lỗi thì đành giấu bớt sự khó chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-minh-tinh-ngay-nao-cung-muon-huy-hon-voi-ong-chu/2730159/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.