Editor: Kinh Thuế
“Lạ thật, dường như Châu Châu biết cậu ta.” Dư Dịch lầm bầm tự hỏi. Mà những người khác cũng chú ý từng nhất cử nhất động hai người họ không rời mắt.
Dư Châu đặt tay lên ngực, sau đó lấy ra một chiếc vòng cổ, dưới vòng cổ là một khuyên tai pha lê màu bạc ánh lam.
“Ngân hà, bây giờ trả lại cho anh.” Cô nói, thanh âm thật nhẹ lại khiến mọi người nghe xong chấn động.
“Ngân hà, chẳng lẽ là cô bé đó..” Điền lão không khỏi kinh ngạc kêu lên, vừa muốn nói tiếp lại nhìn thấy Kính Nguyệt Liên lắc đầu nhẹ, bèn im lặng lại.
Cái gì không nói mới là tốt nhất.
“Kính Nguyệt Sâm, chắc cậu không biết, đồ mà cậu muốn tìm vẫn luôn ở trên người tôi.” Dư Châu xoay người, đứng sánh đôi cùng Kính Nguyệt Liên một chỗ như sợ Kính Nguyệt Sâm chưa đủ tức giận.
Cô chính là ác độc như vậy đó, cô muốn cho hắn biết hắn mắc sai lầm gì, dám tính kế cô, cô nhất định sẽ hoàn trả gấp bội.
Kính Nguyệt Liên đặt tay lên vai cô, hàm ý im lặng.
“Vì sao anh chưa chết?” Kính Nguyệt Sâm nhìn thấy Kính Nguyệt Liên, cảm thấy đều rối loạn hết rồi, nếu anh ta chết, cậu mới có thể quang minh chính đại đứng dưới ánh mặt trời, vì sao, anh không chết đi.
“Em có Thầm, anh có Minh.” Kính Nguyệt Liên thở dài nói, cậu ta tính toán, đương nhiên anh cũng có tính toán riêng.
“Minh, sát thủ số một, rất tốt, rất tốt,…” Cậu thua, thua đến trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-luu-manh-song-lai-ngoai-y-muon/2109294/quyen-5-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.