Editor: Kinh thuế
Kính Nguyệt Liên đứng dậy đón cô, cô không đến đây mỗi ngày, Sâm là một người cực kỳ khôn khéo, một chút sơ sẩy cũng có khả năng bị phát hiện, cho nên cách vài ngày cô mới đến thăm được, cuộc sống của anh cũng nhờ những chuyến thăm bất ngờ này mới sặc sỡ hơn, không còn là những ngày dài vô tận không phân ngày đêm, từng hoạt động cứ lặp đi lặp lại máy móc, nửa năm tựa hồ đã thành thói quen.
Tới rồi, Kính Nguyệt Liên nhìn cô một thân màu đen cười nói, chỉ là đôi mắt anh lại có chút ảm đạm, ngày sáng đêm đen, màu đen này giống như sự châm chọc với anh.
Dư Châu hơi cắn môi, Liên như vậy khiến cho cô rất đau lòng, là người thừa kế bạc lệ, vị trí cao nhất kia vốn dĩ là của anh, nhưng bây giờ lại bị vùi trong bóng tối, sự tồn tại không ai hay, không ai biết tựa như một người không có trên đời. Mà những điều này đều do cô, nếu như anh không tặng cô cái vòng cổ kia, cũng không vì cứu cô mà nhường nhịn người kia, như vậy, anh sẽ không phải tự giam trong đây, sẽ đứng ở nơi có ánh sáng, mang trong mình quyền lực tối cao như cuộc sống của Kính Nguyệt Sâm bây giờ.
“Tiểu nha đầu, không cần thương hại anh, anh không đáng thương đến vậy đâu.” Kính Nguyệt Liên như biết được suy nghĩ của cô, ôm chặt cô trong vòng tay, thân hình bé nhỏ gầy gò này, chỉ một tay cũng ôm được cô. “Tiểu nha đầu, anh không thấy mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-luu-manh-song-lai-ngoai-y-muon/2109273/quyen-3-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.