Editor: Kinh thuế
Chắc chắn cậu ta không tin tưởng bất cứ ai ngoại trừ bản thân.
Mà người cậu ta yêu nhất đương nhiên cũng không phải Thẩm Vũ Âm ngu ngốc kia, cho đến bây giờ cậu ta chỉ yêu chính bản thân mình.
Nhanh chóng mở cửa như lần đầu tiên, cô bước vào. Đi vào bên trong, Kính Nguyệt Liên mặc áo tắm cực kì nhàn nhã đứng cạnh giá sách lật sách xem, một tay là ly trà đang uống, đúng là biết tự tìm niềm vui, nếu như là người khác, bị giam nửa năm trong này sớm buồn chán đến không phát điên cũng phát ngốc rồi.
“Em đến rồi sao?” Kính Nguyệt Liên ngẩng đầu, trên mặt vẫn mang chiếc mặt nạ bạc, thấy Dư Châu đến mới nở nụ cười cực kì đẹp mắt, anh vươn tay lấy mặt nạ xuống, chỉ có ở trước mặt cô, anh mới tự do là một Kính Nguyệt Liên, một người bị nhà Kính Nguyệt xóa tên, không có tư cách làm người, kỳ thật, không có ai biết, anh mới là người có tư cách nhất. Bởi vì, anh mới là ngân hà của mọi người.
Dư Châu đến gần anh, nhìn quyển sách tong tay anh, hai khóe mắt không khỏi giật giật, tuyển tập truyện cổ tích Andersen, anh ấy bao nhiêu tuổi mà còn tin cái này nữa chứ.
Kính Nguyệt Liên cất quyển sách trong tay, tùy ý tựa lưng lên giá sách, đây đều là thứ cậu dùng để giết thời gian, đa số đều đã đọc qua mấy lần, truyện cổ tích có lẽ đều không có thật, nhưng lại rất đơn thuần, trong lòng mỗi người đều chứa một câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-luu-manh-song-lai-ngoai-y-muon/2109266/quyen-3-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.