Editor: KInh thuế
“Đồ ăn mẹ tôi làm có ngon không?” Dư Châu cố tình trầm giọng xuống từ mẹ tôi. Nói cho cô ta biết, cô là Dư Châu, cô họ Dư, Hứa Nhu là mẹ cô, không phải mẹ Thẩm Vũ Âm.
“Mẹ làm…” Cô theo thói quen mở miệng, nhưng nhìn đến tia cười lạnh nơi khóe miệng Dư Châu lại cứng rắn nuốt trở lại, tiếng mẹ này cô đã gọi nửa năm, cũng đã thành thói quen, nhưng nhìn đến khóe miệng trào phúng của Dư Châu…coi thường, khinh bỉ, cô cảm giác như bị tát thẳng vào mặt.
“Bạn Thẩm à, nếu ăn xong rồi cũng nên rời đi dii. Nhà chúng tôi có chút chuyện, không tiếp được người ngoài.” Dư Châu uống một ngụm canh, Dư Dịch khoanh tay đứng cạnh xem, giống như đang xem một vở kịch giữa hai người họ.
Nửa năm nén giận, nửa năm nhẫn nhục, Châu Châu sẽ giúp bọn họ đòi lại đầy đủ.
Cậu cũng quá nhu nhược rồi, nếu Châu Châu còn chưa trở lại, có lẽ, cậu sẽ đói mà chết hoặc là bị chọc cho tức điên mất.
“Tôi không đi.” Thẩm Vũ Âm nắm chặt tay, nửa năm qua cô đã quen rồi, cô mà đi, sẽ phải đi đâu, quay lại nhà mình, lúc đầu là cô tự muốn tiến vào Dư gia, bây giờ, nếu như lại trở về, lại quay về làm một Thẩm Vũ Âm không có gì cả sao, bây giờ có ai trong trường không biết cô ta là công chúa Dư gia, nếu cô đi, vậy, cô còn mặt mũi nào đi học, còn mặt mũi nào đi gặp Sâm học trưởng.
Cho nên, cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-luu-manh-song-lai-ngoai-y-muon/2109261/quyen-3-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.