Editor: Kinh Thuế
Đan Gia Dật gật đầu: “Tôi cũng nhận thấy vậy, lúc tôi đến Thẩm Vũ Âm đã rơi xuống đất, tay Dư Châu vẫn đang giơ ra, nhưng, tôi lại không rõ, đó là do con bé đẩy người hay là muốn làm gì khác?’
Nhưng dù là nguyên nhân nào, cũng đã bị một câu nói kia của Thẩm Vũ Âm cắt đứt hy vọng, cô ta là người bị hại, cô ta nói, không ai hoài nghi, càng không muốn động chạm đến những người đằng sau nhà Kính Nguyệt, những lão già kia chính là loại sợ thế giới chưa đủ loạn.
Bọn họ còn chưa ngu ngốc đến vậy.
“Tôi không hiểu, tại sao Tiểu Trư lại không giải thích, chỉ một mực im lặng như vậy chứ, tại sao không giải thích cho mình?” Đan Gia Dật có chút tức giận, từ đầu đến cuối, nửa chữ con bé đó cũng không hé ra, cũng không rõ là có thừa nhận tội trạng không, bây giờ cậu vẫn chưa xác định được.
Cô nhóc đó cũng không hoảng loạn, không có vẻ chột dạ sau khi đẩy người khác bị thương, chỉ là, giống như đang làm một việc gì đó, như nhận một mệnh lệnh, con bé mập ngốc đó, có điều gì có thể khiến con nhóc đó nghe lời vậy chứ.
“Tôi cũng không biết cô ấy đang nghĩ gì?’ Tả Tư Viêm trả lời, có điều, cậu biết chắc bây giờ cô đang gặp phải phiền phức rất lớn. Cậu xiết chặt nắm đấm, lại thả lỏng xoa bóp nhẹ nơi mi tâm, căng, làm cho cậu đau muốn nổ đầu ra.
“Haiz…” Hai người đều không nén được tiếng thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-luu-manh-song-lai-ngoai-y-muon/2109242/quyen-2-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.