Editor: KInh thuế 
“Chào buổi sáng, Dư Châu.” Đan Tương Tư vẫy tay chào cô, những người bên cạnh cũng dùng ánh mắt dị thường nhìn cô, tất cả mọi người đều nhìn thấy biểu hiện của cô hôm qua, kiên trì như vậy, không phải ai cũng làm được, huống chi phía sau còn có Kính Nguyệt Sâm, bất kể là Kính Nguyệt Sâm cố ý thua, hay do cô dùng thủ đoạn gì đi chăng nữa cuối cùng, thắng chính là thắng. 
“Xin chào.” Dư Châu di động thân thể của mình đi tới bên cạnh Đan Tương Tư, tự động xem nhẹ mọi người, không đi để ý, cuối cùng sẽ chẳng bận tâm. Chỉ có để ý mới bị ảnh hưởng, mà năng lực thừa nhận của cô so với mọi người mạnh mẽ hơn nhiều. 
“Dư Châu, cậu trở thành danh nhân rồi đấy, có thể đánh bại cả Sâm học trưởng.” Con mắt Đan Tương Tư sáng ngời, đánh giá trên dưới Dư Châu, so với quá khứ quả thật tốt hơn rất nhiều, thịt trên mặt cũng đã ít đi rất nhiều, biểu hiện cũng tràn đầy sức sống hơn. Đã có cái tôi cá nhân nữa. 
Dư Châu nhàm chán mím môi: “Dường như cho đến bây giờ tớ vẫn luôn là danh nhân mà.” Cái dáng người này, trong trường học này đúng là có một không hai mà, hơn nữa còn dám phát biểu câu nói về gương mặt của Sâm học trưởng nữa. 
“À, có lẽ.” Đan Tương Tư xấu hổ cười, ánh mắt vô tình trốn tránh lại liếc thấy một bóng dáng cao gầy như gậy trúc đang tiến đến, là cậu ta. 
“Lão đại, lão đại.” Giọng nói vô cùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-luu-manh-song-lai-ngoai-y-muon/2109216/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.