Editor: KInh Thuế 
Kỳ thật, Dư Châu cũng không thoải mái như bọn họ nghĩ, cô không ngừng thở dài, cổ cô sắp đứt rồi, xoay đầu, cảm thấy bả vai tê rần, trên mặt còn có vô số những giọt nước cùng thứ bầy nhầy màu trắng tấn công, vị mẫu thân vĩ đại kia của cô, hiện giờ đang ôm cô mà bắt đầu khóc. 
Khi nào thì, mẹ mới có thể khóc xong đây. 
“Châu Châu, mẹ thương Châu Châu quá…” Hứa Nhu thỉnh thoảng lại quệt ngang đầu Dư Châu để lau nước mắt, bà cảm thấy bảo bối của bà đáng thương chết mất, từ nhỏ, nó cũng chưa bao giờ phải chịu qua khổ cực như vậy. Đừng nói là chạy bộ, đến đi cũng không cần bước mấy bước trên đường, là một đại thiên kim mập mạp điển hình nhưng có thể béo đến như vậy, nghĩ kỹ cũng không trách được. 
Dư Châu nghiêng đầu qua, mặc cho Hứa Nhu bôi toàn bộ nước mắt cùng nước mũi lên người cô, đôi mắt nhìn về phương xa, dần trở nên bình lặng. 
Đáng thương, cho đến bây giờ cô chưa bao giờ nghĩ mình đáng thương. 
Thắng, cũng đã thắng được, sao cô có thể đáng thương chứ? 
“Tội nghiệp con gái Châu Châu của mẹ!” Hứa Nhu không ngừng khóc, Dư Dịch nhức đầu đứng một bên, mẹ cậu, khi nào mới có thể hết ngây thơ đây. 
Dư Phẩm Thành chắp tay sau lưng, đối với một màn này, ông đành bất lực. 
Có điều, hôm nay Dư Châu biểu hiện rất khá, quả nhiên đã trưởng thành rồi, ông nhìn về phía Dư Châu, ngẫu nhiên chạm vào tầm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-luu-manh-song-lai-ngoai-y-muon/2109210/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.