Editor: Kinh thuế 
Nếu thật như vậy, vậy, vừa nãy cậu vất vả là hoàn toàn vô ích rồi. 
“Đan Giật.” Dư Châu lành lạnh gọi tên cậu, không phải cô không gọi , mà là cậu không cho phép, cho nên, từ nay về sau, không cần khó chịu về cô nữa. 
Đan Giật chỉ bất đắc dĩ cười, nhìn sắc mặt Dư Châu đột nhiên trầm xuống thì có chút sửng sốt, bây giờ muốn đoán được cô đang nghĩ gì rất khó khăn, có lúc không hiểu cô đang nghĩ gì, nhìn như rất đơn giản, nhưng lại cực kì phức tạp, giống như Kính Nguyệt Sâm. 
Nghĩ tới đây, cậu vội vàng nhẩng đầu nhìn Kính Nguyệt Sâm, vẫn biểu hiện như bình thường, chỉ đang lạnh nhạt nhìn bọn cậu, dường như thắng thua đối với cậu ta mà nói, chỉ là một thứ để đùa bỡn mà thôi, cậu ta không muốn thắng, đương nhiên sẽ không để ý thua, chỉ có điều, ở lúc không ai nhìn thấy, khi cậu ta nhìn đến Dư Châu, đáy mắt màu lam nhạt rõ ràng trầm xuống vài phần. 
Xoay người, cậu ta đi tới nơi khác, quần áo bạch sắc đi qua vẫn để lại mùi hương nhàn nhạt, Thẩm Vũ Âm cắn nhẹ môi, nhìn thân hình mập mạp của Dư Châu, giận đến mức tóc muốn dựng thẳng, có điều trước mặt nhiều người như vậy, cô có tức cũng không có chỗ phát tác, mà cô, thực sự tức muốn chết rồi. 
Thua bởi ai cũng được, chỉ là không thể thua Dư Châu, thua bởi con ngốc đầu óc rỗng tuếch lại háo sắc có tiếng trong trường như vậy, không phải so ra cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-luu-manh-song-lai-ngoai-y-muon/2109208/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.