Đan Gia Dật ngẩngđầu, thật sự rất nặng, cho đến bây giờ cậu cũng chưa từng làm việc gì cố sức như vậy, dường như khí lực tích lũy trong suốt hai mươi năm qua đều lôi ra dùng. Thật sự là mệt chết đi được, ngón tay đã không còn cảmgiác gì. Đó là một loại cảm giác không thể hình dung nổi, rõ ràng đã mệt đến kiệt sức, nhưng, lại không thể buông tha nổi. 
Không biết từ khi nào, trước mắt cậu chỉ còn là một mảng sáng mờ mông lung,trong nháy mắt đó, lại thấy được khuôn mặt vui vẻ của Tả Tư Viêm, tênnày, khi nào thì cười vô tư đơn thuần như vậy, thậm chí còn có chút ngốc nghếch. Bình thường cũng chỉ nhìn thấy mắt cười, bởi vì cậu ta chỉ cầnhơi toét miệng cười sẽ khiến cả khuôn mặt như bị rút gân. 
Chẳnglẽ do Dư Châu quá nặng, áp đến mức thần kinh cậu không bình thường nữarồi, hay thời tiết quá nóng, khiến đầu óc cậu choáng váng rồi, đươngnhiên không thể bỏ qua việc mồ hôi đang tuôn như tắm trên mặt cậu lúcnày. Thật sự có thể hình dung là như mưa rơi nặng hạt, đời này cậu cònchưa từng có trải nghiệm thế này, lát nữa phải uống nhiều nước hơn mớiđược, nếu không cậu sợ sẽ bị thiếu nước mất, liếm đôi môi đã khô khốc,thật sự khát quá. Đột nhiên, cậu chưa kịp phản ứng thì sức nặng trênngười chợt nhẹ bẫng đi. 
Mở to hai mắt lần nữa, quả thật nhìn thấy khuôn mặt cười khoa trương của Tả Tư Viêm: “Phía sau giao cho tớ!” Cậutiêu sái bỏ mũ đội đầu ra, đứng trước mặt Dư Châu. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-luu-manh-song-lai-ngoai-y-muon/2109197/quyen-1-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.