“Em quên rồi.” Dư Châu chỉ vào đầu mình, chậm rãi nói: “Em quên, trước kia từng yêu ai, ghét ai, thậm chí, cả bản thân mình là ai, cho nên, đối với em bọn họ đều là người xa lạ.”
Lời cô vừa nói xong, Dư Dịch nắm chặt tay lại buông lỏng.
“Lái xe.” So với tưởng tượng của Dư Châu, anh cô bình tĩnh hơn rất nhiều, có lẽ cũng có chút khác biệt với người khác, đây là điểm đặc biệt của Dư gia, tuy nhiên, nó tuyệt nhiên không di truyền đến Dư Châu.
Dư Dịch đan hai tay đặt trước ngực vùi đầu xuống, trách không được cậu luôn cảm thấy Dư Châu rất lạ, cô không đuổi theo Tả Tư Viêm, càng không quấn quít lấy Đan Gia Dật, thậm chí cũng không đi nghe ngóng sao Kính Nguyệt Sâm không đến trường. Đối với cô mà nói, đây là chuyện tốt, hay chuyện xấu.
Không yêu, cho nên lạnh nhạt hơn rất nhiều. Châu Châu như vậy lại càng thấy xa lạ.
Nhìn khuôn mặt vẫn mập mạp của cô, trong lòng cậu lại không kìm được có chút đau đớn.
Cậu đặt tay lên vai cô, mặc kệ em trở thành cái gì, em vẫn luôn là em gái anh, cậu bình tĩnh cam đoan, lại làm cho hai mắt Dư Châu có chút ẩm ướt.
“Anh cũng luôn là anh trai em.” Âm thanh trong veo, đáng tiếc lại thuộc sở hữu một người mập đến như vậy, nếu không, sẽ cực kì hoàn mĩ.
Đến Dư gia, người mẹ luôn có thể khóc của nhà bọn họ lại ôm chặt Dư Châu miệng không ngừng gọi bảo bối, Dư Châu trợn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-luu-manh-song-lai-ngoai-y-muon/2109135/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.