“Mẹ.” Dư Châu mở miệng, nhìn thẳng đối diện với Hứa Nhu, hai người đàn ông còn lại cũng buông đũa trong tay xuống, bọn họ đã quen với động tác ăn cơm như dã thú vồ mồi của Dư Châu, có điều lần này đợi thật lâu cũng không thấy có động tác nào như vậy, tựa như thói quen đã hình thành nay mất đi đột nhiên thấy không quen.
“Làm sao vậy, Châu Châu?” Hứa Nhu vẻ mặt ôn hòa nhìn con gái. Tuy vậy, con gái hôm nay làm bà cảm thấy thật lạ, có lẽ tại con bé mới tỉnh dậy sau thời gian ngủ mê dài như vậy, bà tự an ủi mình.
“Mẹ, mẹ nói cho con biết.” Dư Châu thản nhiên rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc trong mắt.
“Làm sao vậy, mẹ ở đây.” Âm thanh Hứa Nhu phát ra càng thêm ôn nhu, làm cho người chồng như Dư Phẩm Thành bên cạnh vẻ mặt tối đen, đến tận bây giờ cũng chưa thấy bà ấy dịu dàng với ông như vậy lần nào.
“Mẹ, mẹ nói cho con biết, mẹ thích con vật nào vậy?” Dư Châu nhìn Hứa Nhu, thần sắc nghiêm túc, tựa hồ làm cho người khác nhìn xuyên được qua thân thể này là một linh hồn rất kiên cường.
Dư Dịch lắc nhẹ đầu, sau đó xoa hai mắt của mình, cậu đang nhìn thấy cái gì vậy, sao có thể nhìn ra trên người em gái của mình loại khí chất riêng vậy, em gái cậu, cậu vẫn chưa hiểu rõ sao?
Mà Hứa Nhu thật không ngờ con gái lại hỏi như vậy, cô suy đoán, khẽ nâng cằm lên, nụ cười cũng lan đến tân khóe mắt: “Châu Châu, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-luu-manh-song-lai-ngoai-y-muon/1503/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.