*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năm mới sắp cận kề, Tề Cửu và Úc Đình Phương càng ngày càng bận rộn. Tề Cửu bận lên núi săn thật nhiều thú để tích trữ hàng tết, kiếm thêm chút tiền. Úc Đình Phương thì ngày ngày miệt mài may vá. Tề Cửu cũng không biết tại sao Úc Đình Phương lúc nào cũng chưa may xong đồ, nàng cẩn thận quan sát Úc Đình Phương cũng nhìn không ra nguyên nhân từ đâu. Mỗi khi nàng tò mò hỏi thì Úc Đình Phương đều sẽ cười khanh khách nói với nàng "Không nói cho ngươi".
Kỳ thực Tề Cửu vẫn cảm thấy Úc Đình Phương giấu rất nhiều chuyện trong lòng, khi thì đờ ra, khi thì thở dài, khi thì cau mày giống như đang suy tư những bí mật không muốn ai biết. Có lúc Tề Cửu rất muốn hỏi, tỷ làm sao thế, tỷ không vui à? Ta nguyện lòng san sẻ nỗi niềm cùng tỷ. Nhưng lời nói đến miệng đều dừng lại. Bởi vì nàng không thể hỏi, cũng không biết hỏi làm sao.
Nàng vẫn luôn biết, Úc Đình Phương chỉ coi nàng là một đứa trẻ ngây ngô.
Có lúc nàng tán gẫu cùng Thẩm quả phụ cũng sẽ hỏi, "Dì Thẩm, ở trong mắt các người cháu chỉ là đứa trẻ ngu ngơ thôi sao?" Thẩm quả phụ lần nào cũng trìu mến nhéo nhéo mặt nàng sau đó nói "Đồ ngốc, sao cháu lại là đứa trẻ ngu ngơ được chứ."
"Dì toàn bảo cháu lơ ngơ thôi, thế thì có khác gì ngốc đâu chứ!"
"Đồ ngốc ơi, cháu ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-liep-ho-va-tieu-kieu-the/232469/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.