*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tề Cửu và Úc Đình Phương dọn đến tiểu viện sâu thẳm ở vùng ngoại thành Đăng Châu, đã là chuyện hơn một tháng sau đó.
Tiểu viện này không lớn lắm, ngoại trừ gian nhà chính thì chỉ có ba gian phòng, nhưng đối với vợ chồng son các nàng mà nói đã là dư dả. Sân phía tây có một giàn nho, phía đông có một cây bạch quả, nghe nói đã sống hơn mấy trăm năm.
Lúc ấy Tề Cửu liếc mắt một cái liền nhìn trúng cái sân này. Thứ nhất là gần chỗ Úc Đình Phương dạy học, thứ hai là nơi này u tĩnh ít người. Úc Đình Phương cực vui khi nàng có thể hóa hổ ôm nàng ngủ, nàng sợ nhiều người nhiều tai mắt sẽ bị nhìn thấy. Hơn nữa nhà trong thành đều san sát kề nhau, hiệu quả cách âm không tốt. Nàng sợ Úc Đình Phương ở trên giường kiềm chế, ngượng ngùng không dám kêu to.
(Con hổ béo nhà ngươi ai mà chịu nổi ?)
Hai người mới vừa đến ở thì ngày hôm sau Úc Đình Phương đã không chịu ngồi yên muốn đi học đường. Tề Cửu tất nhiên là sảng khoái đáp ứng, sau đó liền quấn lấy Úc Đình Phương đòi nàng dẫn mình theo. Úc Đình Phương biết tiểu tâm tư này của nàng, cũng chỉ khuyên nàng không được ở học đường gây sự quậy phá, Tề Cửu nhướng mày, cũng không nói gì.
Đại bá của Úc Đình Phương đã từ chức hồi hương từ lâu, quản sự tân nhiệm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-liep-ho-va-tieu-kieu-the/1013788/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.