Chương trước
Chương sau
Sư sinh hiện đại 6
"Tao cảm thấy hình như vợ tao không thích tao hay sao ấy." Tề Cửu một tay chống cằm, một tay đảo cốc rượu trong tay, buồn bã mất mát nói với Lý Huệ. Cục đá vuông vức đảo quanh đáy cốc.
"Bả không thích mày hay là bả hết thích mày?" Lý Huệ sửng sốt, sáp tới hỏi. Một câu nghĩa là trước nay chưa từng thích, một câu là yêu thích dần nhạt phai, hai câu không giống nhau.
Tề Cửu than nhẹ trong chốc lát, vẻ mặt cười khổ. "Chắc là... Không thích tao."
"Không thể nào? Tình cảm của hai người không phải tốt lắm sao?" Lý Huệ mới đầu còn cho rằng nàng đang nói giỡn, sau đó dần nhận ra nàng ủ rũ không vui. Nàng rót cho Tề Cửu một ly Gin Tonic, đoạt lấy cốc Coca đá trong tay nàng.
(Ra là uống Coca trong cốc rượu, cứ tưởng bé Chín phong trần thế nào ???)
"Kỳ thật tao biết, trong lòng chị ấy xem công việc quan trọng hơn tao. Cũng tốt thôi, tao thích chị ấy như vậy, tao cũng biết mình tranh giành tình cảm với bọn học sinh của chị ấy là không đúng, nhưng mà tao thực sự rất... Khó chịu." Tề Cửu nhấp một miếng rượu nhỏ, hơi hơi nhíu mày, buông ly rượu nhìn chằm chằm Lý Huệ.
"Chẳng hạn như là..." Tề Cửu muốn giải thích cụ thể một chút, bỗng nhiên điện thoại Lý Huệ vang lên. Lý Huệ vội vàng móc điện thoại ra, liếc mắt xin lỗi Tề Cửu một cái. Tề Cửu ý bảo nàng cứ bắt máy đi, còn mình thì lại cầm ly rượu lên.
"Alo... À! Chồng ở quán bar nè vợ, đi với Tiểu Cửu... Đúng, ừ... Hôm nay nó không được vui, chồng rủ nó đi uống vài ly... Được... Nhất định sẽ về nhà trước 11 giờ... Vợ cứ ngủ trước đi nha, ngoan, khỏi chờ chồng nha... Bye vợ..." Qua thật lâu Lý Huệ mới cúp điện thoại, trên mặt vẫn còn cười tủm tỉm.
"'Nóc nhà' mày gọi hả?"
"Ừ... Mà, mày nói tiếp đi."
"Mày thấy đó, giống như bây giờ, tao tính sẽ ra ngoài uống đến 12 giờ, mà không. Tao tính đêm nay không về nhà luôn, mà chị ấy cũng có thèm gọi điện hối tao về nhà đâu, cùng lắm chỉ nhắn qua WeChat dặn tao chú ý an toàn. Vậy mà lần trước 9 giờ đêm có phụ huynh gọi điện cho chị ấy nói không tìm thấy con họ đâu, chị ấy bắt máy xong liền đến thẳng nhà học sinh đó cùng cha mẹ người ta đi tìm con, đêm đó tới 3 giờ sáng mới về tới nhà."
(Thấy vợ 12h đêm chưa về thì em phải đi theo bảo vệ liền chứ em ơi, trẻ con thật đấy ?)
"Thời gian gần đây chị ấy ở nhà dạy học trực tuyến. Chiều hôm trước chị ấy trống tiết, tao phải mè nheo nửa ngày trời chị ấy mới chịu đi chơi với tao. Mới vừa chuẩn bị xong xuôi, sắp ra cửa tới nơi thì đồng nghiệp gọi điện nhờ chị ấy dạy thay một buổi, chị ấy đồng ý cái rụp, thế là cho tao leo cây luôn."
"Lần trước đi picnic, mọi người muốn cùng nhau chụp một bức ảnh chung. Hơn mười đứa con gái bu lại chụp selfie. Suýt chút nữa là tao hôn trúng bà chị khóa trên rồi, lúc đó mặt kề sát mặt luôn chứ! Mà mày thử đoán xem chị ấy thấy cảnh đó đã nói gì? Chị ấy cười khanh khách nói, vui ghê."
"Có thể là vì hồi đó tao cố chấp theo đuổi chị ấy, cho nên mới không cảm thấy chị ấy có chút... xa cách với tao. Có đôi khi tao cảm thấy chị ấy yêu tao ít lắm, ít đến nỗi như không có vậy, nhưng chị ấy đối với những người khác thì không như thế. Có đôi khi tao cảm thấy trên người chị ấy có một loại khí chất đẩy người ta ra xa ngàn dặm, nhưng chị ấy đối với tao cũng không đến mức như thế. Mà chỉ... Haizz."
Tề Cửu bỗng nhiên uống một hớp rượu lớn rồi bất ngờ sặc sụa, Lý Huệ vội vàng vỗ lưng cho nàng.
"Tao cảm thấy cô Úc là một người tốt, cô cũng rất thích mày, có điều tình yêu... Chắc đã phai nhạt đi một ít? Cách mỗi người thể hiện tình cảm đều khác nhau... Dù sao chúng ta và cô Úc cũng khác nhau, không thể nào hiểu được tâm tư của cô ấy..." Lý Huệ ấp úng, phân tích không ra nguyên cớ, Tề Cửu cười chua xót, cúi đầu.
"Hây dà! Tao trải đời chưa được bao nhiêu, cũng không biết làm sao giúp được mày. Là một đứa bạn tốt, tao chỉ hy vọng mày có thể vui vẻ, đừng tự làm mình khổ sở vì tình yêu." Lý Huệ nâng mặt Tề Cửu lên, chân thành nói với nàng.
"Cảm ơn mày, Huệ nhi," Tề Cửu chớp chớp mắt. "Tuy rằng tao nghe không lọt câu nào."
"......"
Tề Cửu đúng 10 giờ rưỡi về tới nhà, tay chân nhẹ nhàng đẩy cửa ra, phát hiện đèn đầu giường vẫn còn sáng.
"Sao chị chưa ngủ, đang đợi em hả?"
"Không phải, soạn bài." Úc Đình Phương đã nhận ra mùi rượu trên người Tề Cửu, nhìn chằm chằm máy tính chưa từng dời mắt đi, ngữ khí nhàn nhạt.
Tề Cửu ngượng ngùng sờ sờ mũi, trên mặt có chút không nhịn được, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Đến khi Tề Cửu vừa lau tóc ướt dầm dề từ trong phòng tắm ra tới, Úc Đình Phương trông có vẻ đã ngủ rồi. Nàng sợ đánh thức Úc Đình Phương nên không dám dùng máy sấy. Đi ra ban công hong gió một lát, tóc tương đối khô ráo mới thật cẩn thận chui vào ổ chăn.
Nàng chần chờ hồi lâu, sau đó ôm Úc Đình Phương. Thân mình Úc Đình Phương cứng đờ, hơi xích ra một chút. Tề Cửu bất mãn, lại sáp vào. Hai người một thì xích ra một thì sáp tới, cứ như vậy từ giữa giường nhích tới tận mép giường.
"Đừng nghịch nữa, sáng mai còn có tiết." Úc Đình Phương nhíu nhíu mày, tiếng nói thanh lãnh mang theo một chút nghiêm khắc.
Tề Cửu vốn chỉ muốn thành thành thật thật ôm Úc Đình Phương ngủ, nghe nàng nói vậy bỗng nhiên tâm sinh phiền não. Bất mãn trước đó với Úc Đình Phương đồng loạt nảy lên trong lòng. Nàng liền chồm tới đè lên người Úc Đình Phương.
"Làm gì vậy?"
"Chị nói xem?"
"Dừng lại, đừng... Ưm..." Tề Cửu đỏ mắt. Nàng đè hai cánh Úc Đình Phương sang hai bên, dùng môi che kín môi nàng.
Tề Cửu nhào vào Úc Đình Phương giống như một con thú mất đi lý trí, khống chế đè chặt nàng. Nàng cạy khớp hàm ngậm chặt của Úc Đình Phương ra, ở bên trong đấu đá lung tung, không hề màng đến cảm thụ cùng đôi mắt đỏ ngầu của Úc Đình Phương chút nào.
Tề Cửu bỗng nhiên bị đau nhíu mày, một mùi máu tươi tràn ra trong miệng nàng. Úc Đình Phương nhân lúc nàng chưa lấy lại tinh thần, dùng sức đẩy nàng ra, hai người đều ngồi trên giường thở hổn hển.
"Tiểu Cửu! Nếu em thật sự muốn thì chị cho em là được, không cần xông vào như thế!" Hơn nửa ngày Úc Đình Phương mới lấy lại bình tĩnh, hít thở đều trở lại, cau mày nói với Tề Cửu.
"Thôi, không muốn nữa." Tề Cửu vẻ mặt lạnh nhạt, đứng dậy đi rót ly nước.
Bị lăn lộn một phen, thể xác và tinh thần Úc Đình Phương đều mệt mỏi, nàng đưa lưng về phía Tề Cửu nằm xuống.
"Phương tỷ tỷ" Tề Cửu cúi đầu, chừa lại mấy chữ trong miệng. Nàng do dự, nhớ tới buổi tối Lý Huệ từng khuyên nàng không nên đưa ra quyết định vội vàng. Nhưng nàng không kịp nghĩ nhiều như vậy, nói thẳng ra mấy chữ kia.
"Chia tay đi."
Tề Cửu từng vô số lần nghĩ đến lúc nàng nói ra ba chữ này thì Úc Đình Phương sẽ phản ứng thế nào. Nhưng Úc Đình Phương chỉ đưa lưng về phía nàng, giống như còn chưa tỉnh ngủ, chậm rãi mở hai mắt, ngồi dậy nhìn nàng.
"Cái gì?" Úc Đình Phương giống như nghe không hiểu.
"Em nói là, CHIA TAY ĐI." Tề Cửu nhấn mạnh lại một lần. Kỳ thật nàng còn có vài lời muốn nói, nên nói, không nên nói. Nhưng nhìn ánh mắt Úc Đình Phương nàng chỉ có thể mấp máy môi, giống như cổ họng bị thứ gì đó nóng lên chặn lại.
"Được." Úc Đình Phương gật gật đầu, rồi lại nằm xuống.
Tề Cửu ngây người, đến khi tỉnh ngộ nàng mới vội vàng đứng dậy đi thu dọn quần áo. Nàng sợ nếu còn ngây ra đó, nước mắt mình sẽ rơi.
Đồ đạc của nàng rất ít, đơn giản chỉ có vài bộ quần áo. Còn mấy món đồ vụn vặt nàng cũng không cần nữa, cứ như vậy toan đi ra ngoài.
"Em thật sự muốn đi sao?" Úc Đình Phương ngồi dậy mở đèn bàn mờ nhạt, hỏi nàng.
Trong nháy mắt, lòng Tề Cửu nhảy lên một chút mong đợi. Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt đó mà thôi, bởi vì giây tiếp theo Úc Đình Phương liền nói với nàng: "Muộn rồi, sáng mai hẵng đi."
Tề Cửu không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa. Nàng xoay người, đi thẳng ra cửa. truyện đam mỹ
Lúc Tề Cửu mở cửa bỗng nhiên trong lòng dâng lên một chút ủy khuất, nàng muốn đóng sầm cửa một cái, nhưng lòng nghẹn lại, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa.
Đến khi Tề Cửu xuất hiện trước cửa nhà Lý Huệ, Lý Huệ không hề bất ngờ chút nào. Từ lúc Tề Cửu rời khỏi quán bar nàng đã ẩn ẩn có dự cảm, đêm nay Tề Cửu sẽ đến gõ cửa nhà nàng.
"Chỉ cần mày muốn, sô pha nhà tao vĩnh viễn sẽ là của mày." Lý Huệ ném gối và chăn cho nàng, sau đó còn cho nàng một cái ôm thắm thiết.
"Huệ nhi, mày tốt quá, tao......" Tề Cửu cảm động đến nước mắt nước mũi giàn giụa, nàng ôm lấy Lý Huệ tính than khổ.
"Shhh... Nhỏ giọng chút đi, đừng làm ồn vợ tao." Lý Huệ đẩy nàng ra, giơ ngón tay suỵt suỵt ra hiệu.
"......"
Tề Cửu một đêm không ngủ. Sô pha quá mềm khiến eo nàng hơi khó chịu. Trong phòng lạnh lẽo, thiếu đi Úc Đình Phương làm gối ôm hình người mềm mại ấm áp. Phòng khách vắng lặng, bên tai thiếu đi tiếng hít thở đều đặn của Úc Đình Phương.
Rạng sáng hôm sau nàng mới dần thấy buồn ngủ, ngay sau đó bị một loạt động tĩnh trong phòng đánh thức. Tiếng Lý Huệ thở dốc cùng một hai tiếng yêu kiều rên rỉ như có như không.
Phiền ghê. Tề Cửu trùm chăn kín đầu.
Nàng nhớ Úc Đình Phương quá đi.
Vài ngày sau, Tề Cửu nhận được cuộc gọi từ một cô gái xa lạ. Giọng nói này rất quen tai, Tề Cửu thoáng tự hỏi, hình như là Omega nhà đối diện, lúc trước nàng cùng Úc Đình Phương đi siêu thị mua đồ ăn từng gặp qua nàng ta.
"Xin chào... Là Tề Cửu phải không?"
"Là tôi, sao vậy ạ?"
"Ngại quá, vô cớ quấy rầy rồi. Là thế này, sáng nay tôi mới phát hiện nhà các cô hình như đã vài ngày rồi không thấy ai ra ngoài, hôm nay gõ cửa cũng không có ai trông cửa. Tôi gọi cũng không có chuyện gì, chỉ muốn xác nhận xem cô và bạn gái của cô đều mạnh khỏe cả chứ? Có cần tôi giúp đỡ gì không?"
"Không... Không có, đều ổn cả, cảm ơn cô đã quan tâm." Tề Cửu vội vàng giải thích, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm. Như chợt nghĩ tới điều gì, tim nàng đập loạn muốn nhảy tới cổ họng. Nàng lại hàn huyên vài câu với cô gái kia, cúp điện thoại đạp xe về nhà Úc Đình Phương.
Nếu Úc Đình Phương mà xảy chuyện gì thì tội của mày lớn lắm. Tề Cửu oán hận mắng chính mình.
Mười phút sau nàng đã đến cửa tiểu khu, một hơi chạy lên năm tầng lầu, đến lúc nàng lấy chìa khóa mở cửa tay đã bất giác run lên. Miễn cưỡng cắm chìa khóa vào, lại không còn sức lực vặn nắm cửa. Nàng không biết mình không còn sức mở, hay là không dám mở.
Làm ơn đừng có chuyện gì...... Làm ơn...... Em xin chị......
Tề Cửu đột nhiên đẩy cửa ra, liếc mắt một cái liền thấy một đống chai rượu lăn lốc trên sàn, cùng Úc Đình Phương đang nằm trên giường.
"Em... Em tới rồi?" Úc Đình Phương lảo đảo đứng dậy, cười khanh khách nhìn nàng, khuôn mặt đỏ bừng.
Ập vào trước mặt là mùi rượu nồng nặc, Tề Cửu nhíu nhíu mày.
Nhưng chung quy sợ bóng sợ gió một hồi, tảng đá lớn trong lòng Tề Cửu cũng đã rơi xuống đất, nàng vội vàng đỡ Úc Đình Phương nằm xuống. Đứng dậy đi rót ly nước cho nàng, nhúng một cái khăn lông ướt.
"Sao em lại không biết tửu lượng của chị tốt như vậy nhỉ!" Tề Cửu vừa lau mặt cho Úc Đình Phương vừa trách cứ nàng.
"Chuyện em không biết còn nhiều lắm..." Úc Đình Phương túm chặt lấy tay Tề Cửu, yên lặng nhìn nàng.
"Em cho rằng mỗi lần em ra ngoài về muộn như vậy, chị không hề... không hề có chút cảm giác nào sao? Em cho rằng chị nhìn thấy em... Em cùng người con gái khác thân mật như vậy, chị sẽ không ghen sao?"
"Có đôi khi... Chị thật sự rất hận chính mình... Hận chị đã không độ lượng mà còn muốn ở trước mặt em giả vờ... giả vờ khoan dung..."
"Chị không sợ quản... quản học sinh. Bởi vì chị biết... trước sau gì bọn nhỏ cũng sẽ thông cảm cho chị. Nhưng mà... Nhưng mà em thì khác, Tiểu Cửu. Chị không dám quản em, chị không biết... khi nào thì em sẽ ghét bỏ chị, không biết khi nào thì sẽ... không nói không rằng mà rời bỏ chị. Giống như lần trước..."
Bàn tay Úc Đình Phương lạnh lẽo xoa mặt Tề Cửu. "Tiểu Cửu, chị xin lỗi, là chị không tốt. Chị lớn hơn em bảy tuổi, chị... không thể yêu em theo cách mà em muốn."
===
Người ta thường nói tam sinh duyên - duyên nợ ba sinh.
Hai người này đã trải qua hai kiếp bên nhau, đều do duyên trời tác hợp.
Chắc ở một kiếp nào đó mà chúng ta không biết (vì tác giả không viết),bé Chín vẫn là thê nô:)))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.