Lúc thức dậy đã gần 11 giờ rồi, tôi cố gắng ngồi dậy, cảm thấy toàn thân rã rời, tôi rất vui khi có thể ở chung cùng một chỗ với Tây Trạch, nhưng —— hình như có gì đó không ổn, tôi xoa đầu mình, nhất thời không thể nghĩ ra.
"Em dậy rồi?" Dường như Tây Trạch vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt.
"Ừm." Tôi đáp. Kiếm Hiệp Hay
"Tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho em." Đường Tây Trạch nở một nụ cười đầy cưng chiều, "Cùng nhau ăn đi."
Nhìn Đường Tây Trạch cười, rốt cuộc tôi cũng nhớ ra không đúng chỗ nào rồi. Mục đích, là sai mục đích, lý do đến nhà Tây Trạch là vì đứa em trai mê luyến những tử thi kia, nhưng bây giờ hắn lại không nhắc đến bất kỳ điều gì về việc này.
"Tây Trạch." Tôi nghi ngờ nói, "Em trai anh ——."
"Ăn cơm trước đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Đường Tây Trạch nhẹ nhàng ngắt lời tôi, quay người rời khỏi.
Tôi lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Đường Tây Trạch, lòng cảm thấy càng ngày càng bất an.
Bữa sáng còn phong phú hơn bữa trưa, tôi vừa húp cháo đặc nóng vừa ngẩng đầu lên nhìn Đường Tây Trạch một chút.
"Thực ra ba năm trước nó đã có tật xấu này." Đường Tây Trạch hờ hững vuốt ve ly sữa bò trong tay, "Nhưng gần đây ngày càng nghiêm trọng."
"Anh, anh phát hiện khi nào." Tôi nuốt cháo, hỏi.
"Lúc đầu thì thấy nó ngày càng lạnh nhạt với tôi, tính tình trở nên cáu gắt, thường xuyên biến mất không rõ lý do." Đường Tây Trạch cười khổ, "Tôi tưởng nó đang ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-tan-vo/884881/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.