Nhà của Đường Tây Trạch là một căn biệt thự ở vùng ngoại ô, còn có người gác cổng, những điều này đều khiến tôi thắc mắc rằng hắn ta làm nghề gì.
"Vào đi." Đường Tây Trạch khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, nặng nề đẩy cửa chính.
Nhìn lối vào ẩn hiện trong bóng tối, tôi hơi do dự —— trong lòng đang gào thét: Đừng vào, đừng vào đó, nếu vào đó mày sẽ chết.
"Sao vậy?" Đường Tây Trạch quay đầu lại hỏi, có lẽ là ảo giác, vậy mà tôi lại nhìn thấy ánh sáng xanh sẫm trong đôi mắt phượng dài hẹp của hắn ta, giống như một con dã thú nhìn thấy đồ ăn sau hơn mười ngày đói ròng rã.
"Không, không có gì." Tôi thở dài, cho rằng bản thân đã quá nhạy cảm.
"Ha." Đường Tây Trạch cười nhẹ một tiếng, mở đèn phòng khách lên —— ánh đèn trắng toát bao trùm căn phòng khách màu ấm, âm thanh từng bước chân nện lên sàn nhà gỗ phát ra từng tiếng lộp cộp khiến mọi thứ xung quanh dường như trở nên thật trống trải và cô đơn, thậm chí còn như tỏa ra bầu không khí chết chóc, tâm trạng cũng không được thoải mái cho lắm.
"Sao cậu không thuê người giúp việc?" Tôi khẽ hỏi.
"Tôi không thích có người khác vào nhà mình." Đường Tây Trạch cười nhẹ, "Nếu được thì tôi cũng không muốn có bảo vệ ngoài cửa."
Tôi cười khổ, hối hận vì đã nhận lời đến nhà hắn.
"Muộn như vậy rồi, cậu nên nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi sẽ nói tình hình cụ thể." Đường Tây Trạch dẫn tôi lên lầu hai, đẩy một cánh cửa ra, "Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-tan-vo/884879/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.