Lục Chi Hằng dọn bát cháo, lấy khăn tay lau miệng cho cô.
Thời Noãn lại nhìn hộp thuốc kia, từ chối: "Em không muốn thoa thuốc kia đâu."
Lục Chi Hằng đáp, "Em bị rách da, không thoa thuốc sẽ không lành nhanh được."
Đương nhiên Thời Noãn biết được nơi đó bị như thế, vừa đi một chút đã xót nhưng kẻ đầu sỏ là anh lại không biết xấu hổ mà nói ra!
Cô tức giận lườm anh, mặt đỏ như gấc, lên án hành vi xấu xa của anh tối hôm qua, "Không phải là tại anh sao? Em đã kêu ngừng rồi mà anh còn, còn tiếp tục..."
Lúc đầu anh còn bày đặt lấy lý do tay cô bị thương mà từ chối ấy vậy lúc sau nắm tay cô không biết bao nhiêu lần, cô khóc lóc xin tha cũng không được gì.
Đúng là cái con người lòng dạ sắt đá, trong ngoài khác nhau!
"Ừm, tại anh hết." Lục Chi Hằng nhướng máy cười, "Do Noãn nhà ta thơm ngon quá, anh muốn bao nhiêu cũng không đủ. Lúc được em kẹp chặt lấy cảm giác như đang ở thiên đường, vô cùng dễ chịu."
Thời Noãn: "..."
Lại nói mấy lời khiến tim cô phải đập nhanh hơn.
"Anh ra ngoài đi, để em tự bôi." Cô lấy hộp thuốc lại liếc sơ qua hướng dẫn in trên hộp, đợi anh đi rồi sẽ nghiên cứu kỹ hơn.
"Ở đó em không thoa được đâu." Miệng Lục Chi Hằng cong lên nhưng vẫn cố nghiêm túc, "Do anh gây ra thì để anh làm cho. Em đừng dỗi nữa mà."
Rốt cuộc ai mới là người quyết định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-ngot-ngao-ha-tang-huu-hanh/2744372/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.