Hai tay Lục Chi Hằng đặt trên lưng Thời Noãn. Môi anh dán bên tai cô hỏi lại lần nữa, suýt chút nữa là cắn phải vành tai ấy.
"Noãn Noãn, em nói thử xem? Em nghĩ anh muốn làm gì?"
Ý tứ vô cùng rõ ràng.
Nếu như tối hôm qua là Thời Noãn say rượu nên nghe không hiểu thì bây giờ không thể nào không hiểu được.
Tai cô nóng rực, mặt lập tức đỏ lên. Nhưng không phải vì câu nói của Lục Chi Hằng mà là do một nơi nào đó của anh dán vào người cô đang dần dần...cứng lên!
Dù trước đây Thời Noãn chưa từng hẹn hò nhưng cũng không phải hoàn toàn cô lập với thế giới bên ngoài nên trong chuyện này cũng có hiểu biết đôi chút.
"Lục Chi Hằng, anh, anh anh..." Cô khẩn trương, lắp bắp từ "Anh" hoài mà không nói được gì.
Nhưng dù có nói gì đi chăng nữa thì cũng vô cùng ngượng!
"Noãn Noãn." Lục Chi Hằng dịu dàng nâng cằm cô, hơi cong môi, chậm rãi hỏi, "Không phải tối qua em nói muốn làm chuyện xấu sao?"
"Đó, đó là do em uống say nên ăn nói hồ đồ, không thể coi là thật được." Thời Noãn đỏ hết cả mặt, giọng nói mềm mại thanh minh không có một chút xíu uy hiếp nào.
"Nhưng anh lại xem là thật." Lục Chi Hằng mấp máy môi dưới, nói thẳng, "Noãn Noãn, chẳng lẽ em không cảm thấy...anh có cảm giác đối với em sao?"
Chỗ đó gần người cô như vậy, sao mà không cảm nhận được!
"Em..." Thời Noãn vòng tay lại, trái tim nhỏ bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-ngot-ngao-ha-tang-huu-hanh/2744349/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.