Phải mất một lúc Rumble mới nhận ra ngọn lửa đã lụi tắt. Sau mấy tháng trời đón bình minh giữa những tiếng ồn ào vo ve của côn trùng và sự náo động om sòm của cuộc sống khu Wood, cậu cảm thấy một chút hụt hẫng, trống trải và cô đơn. Thật lạ lùng. Cậu chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ nhớ bất cứ điều gì nơi kiếp sống bị bỏ bùa ấy. Giờ đây, tại lâu đài này, chẳng hề có tiếng vò vò của những loài côn trùng, cũng chẳng có tiếng cú kêu khi chúng đi kiếm ăn ban đêm, chẳng có tiếng sột soạt trong những bụi cây thấp lùm xùm. Chẳng có ánh trăng nhợt nhạt, xanh xám chiếu từ chốn thiên đường để thắp sáng và tạo thành những lối mòn mờ ảo trong bóng tối. Những ngọn gió cũng chẳng thầm thì lướt trên mặt nước lúc chúng vỗ dập dềnh vào thành giếng.
Nhưng có những lời thì thầm.
Nỗi sợ hãi từ thuở ấu thơ trở lại bóp nghẹt trái tim cậu với một mãnh lực mới. Những tiếng thầm thì luôn luôn lẩn quất, vương vất quanh buồng ngủ vào những giờ khắc tàn cuộc, canh khuya, đó là lúc những mụ phù thủy giở trò tà ma; chúng quấy rầy cậu, khiến đầu cậu ngập đầy bởi những thanh âm rên rỉ kéo dài và ngân vọng. Nếu cậu bịt tai lại để không nghe thấy những tiếng rì rầm quái gở ấy, chúng sẽ lùng sục tìm ra cậu ở bàn ăn hay bất cứ một nơi khác. Nhưng giờ đây, những ám ảnh đó đã phai nhạt dần theo thời gian, hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là những kí ức về chúng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-mau-nhiem/1415956/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.