Khi thiếu gia rời khỏi khu vườn, cậu đứng lặng và suy nghĩ về Thiếu gia. Anh ấy trông có vẻ ngạc nhiên và ánh mắt trở nên hiền hòa mỗi khi cậu cười. Và trong mỗi nụ cười, cảm giác tội lỗi đã hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí cậu.
Cậu bước ra khỏi khu vườn và dùng bữa với những người nông nô khác như thường lệ. Họ trò chuyện và cười đùa như thể nơi đây là thiên đường.
"Ôi, Ramuja. Đại tiệc mùa thu sắp đến, chúng ta có thể ăn một số món ăn đắt tiền." Jean vừa nói vừa nhai bánh mì.
"Là vậy sao." Cậu thờ ơ đáp lại.
Jean và Dirk thấy cậu có vẻ không để tâm, họ vỗ vai cậu và hỏi: "Cậu bị sao vậy? Cậu đã làm Thiếu gia tức giận à? Cậu bị phạt à?"
Cậu lắc đầu. Thực ra, vì Thiếu gia không công khai hình phạt của cậu nên cậu vẫn nói chuyện như bình thường với mọi người xung quanh. Miễn là không có Thiếu gia hay Nữ công tước ở trong tầm mắt cậu.
Chính điều đó đã trở thành gánh nặng tội lỗi, vì cậu đã nói với Thiếu gia rằng mình không mở miệng trong nhiều tuần. Thiếu gia dường như hóa đá vì điều đó, nhưng cậu không còn cách nào khác là phải nói dối. Vì đó là một hình phạt lố bịch.
Cậu biết Thiếu gia chỉ đang cố làm nhục cậu, không giống như Nữ công tước sẽ thẳng tay cắt cổ cậu, Thiếu gia làm nhục cậu bằng cách biến cậu thành người câm. Anh ấy sẽ để những người còn lại trong dinh thự này mắng mỏ cậu vì cậu không thể nói được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-gardenia/1806206/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.