Chương trước
Chương sau
Thiếu gia đi vào lớp học mà không liếc nhìn cậu dù chỉ một lần, vì vậy, cậu chỉ có thể đi theo anh ấy trong im lặng. Anh ấy bước vào lớp và hoàn toàn phớt lờ cậu. Cậu đứng trước cửa lớp ở vị trí như ngày hôm qua và đợi anh ấy kết thúc buổi học. Cậu luôn dặn dò bản thân mình không thể gần gũi hơn với Thiếu gia nếu không muốn bị mất đầu. Nhưng ý nghĩ về việc giữ khoảng cách như một người xa lạ khiến lòng cậu ngột ngạt.
Cũng chính là cảm giác khi bị cha mẹ ném xuống tàu, cậu không khóc nhưng lòng như nghẹt thở. Đó cũng là cảm giác tương tự như người chủ đầu tiên bỏ rơi cậu, trước đó ông ấy đã đối xử rất tốt với cậu. Những cảm giác đau đớn nổi lên, cậu cắn môi dưới và cố nén cơn đau trong lồng ngực.
'Tôi đã bị chạm đến giới hạn.'
Cậu đợi đến khi Thiếu gia học xong thì lặng lẽ đi theo sau, không dám thở mạnh, cũng không ngẩng lên. Thiếu gia dừng lại trước cửa phòng mình và lạnh lùng nói: "Cậu nên biết ơn vì sáng nay ta đã cứa cậu." Anh ấy nói và quay lưng lại với cậu.
Cậu cắn môi, chắc anh ta nói đùa. Mặc dù cậu rất ngu ngốc, nhưng không một tên ngốc nào sẽ biết ơn khi bị trừng phạt và có thể bị chặt đầu bởi chính chủ nhân của mình. Nhưng cậu không có quyền lực ở đây, cậu chỉ có thể tuân theo lời của Thiếu gia: "Tôi... cảm ơn thiếu gia vì..."
"Vừa rồi ai cho phép cậu nói?"
Cậu ngậm miệng lại trước khi cúi đầu xuống lần nữa.
Thiếu gia liếc nhìn cậu và nói: "Ta có thể cắt cổ cậu vì tội này, nhưng ta là một người dễ tính. Ta vẫn sẽ để cậu đi cùng, nhưng cậu không được phép mở miệng trừ khi ta cho phép. Đó là hình phạt cho cậu, hiểu không?"
"Vâng, thưa Thiếu gia, tôi..."
"Ta không muốn bị làm phiền bởi giọng nói của cậu." Thiếu gia nói. Anh ấy mở cửa và nói với tôi thêm một điều nữa trước khi đóng cửa: "Cứ bốn giờ sáng, cậu hãy đợi tôi trong vườn. Hôm nay cho phép cậu về phòng."
Cậu gật đầu và rời khỏi tháp phía đông với vẻ sợ hãi. Thiếu gia đã không cho phép cậu nói chuyện, đồng nghĩa cậu là người câm.
'Cắt cổ tôi? Bảo tôi làm người câm?'
Cậu nhận ra rằng Thiếu gia có thể khắc nghiệt như thế nào, cậu phải đầy lùi cảm giác kỳ lạ này. Ngay cả khi cậu làm người câm, cậu cũng không chắc mình có thể tồn tại được bao lâu trong đại công quốc này trước khi bị mất đầu. Tệ hơn nữa, Thiếu gia có thể là người kết án tử hình cậu.
Cậu không quan tâm đến việc mình phải sống thấp hèn như thế nào, không có gia đình, trở thành nô lệ, bị lạm dụng và bị bán đi bán lại. Cậu đã không còn quan tâm. Kể từ khi bị ném lên con tàu đó, cậu chỉ có một điều trong đầu. Sống sót, cậu cần phải tồn tại.
Thiếu gia là chìa khóa duy nhất để cậu sống sót ở nơi này. Chỉ cần anh ta vui vẻ, cậu có thể sống. Vì vậy, cậu phải giữ được mình, mọi hành động phải đảm bảo an toàn cho chính mình.
'Chúa trẻ cần phải biết tầm quan trọng của tôi.'
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.