Khoảng 10 giờ sáng ngày hôm sau, Lục Cẩm Bạch bị tiếng chuông điện thoại quen thuộc đánh thức.
Anh theo bản năng xoay người sờ sờ vị trí ở bên cạnh, trống không, cũng không có người mềm ấm mà anh chờ mong.
Cảm giác trống vắng khiến người đàn ông giật mình, đôi mắt với hàng mi dày và dài đột nhiên mở ra, ánh mắt dừng trên chiếc gối trống ở bên cạnh.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tô Mặc Yên đâu?
Lục Cẩm Bạch vô thức nhéo nhéo mặt mình, sau khi cảm nhận được đau đớn, anh mới dám khẳng định mình không phải đang nằm mơ.
Khi người đàn ông nghiêm túc nghi ngờ rằng những gì đã xảy ra đêm qua chỉ là giấc mơ của riêng anh, thì chuông điện thoại lại reo một lần nữa.
Ồn ào đến khó chịu.
Vấn đề là Lục Cẩm Bạch tìm xung quanh dưới gối và trên tủ đầu giường, cuối cùng điện thoại di động lại ở trong túi quần đang trên thảm.
Trước khi nghe điện thoại, Lục Cẩm Bạch xem xét lại đồ đạc trong phòng.
Mặc dù những tiện nghi cơ bản cũng không khác gì so với trong phòng của anh, nhưng chiếc vali đặt ở phía bên kia của tủ quần áo kia lại không thuộc về anh.
Không chỉ vậy, quần áo của anh cũng rải rác trên mặt đất, cũng phù hợp với sự điên rồ của đêm qua trong trí nhớ của anh.
Nếu anh nhớ không lầm… Quần áo của anh đều là bị Tô Mặc Yên cởi vào tối hôm qua khi bọn họ hôm nhau.
Cho nên nơi này chính xác là phòng của Tô Mặc Yên.
Những gì đã xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-dau-tay/918833/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.