Đèn trong phòng không sáng.
Tô Mặc Yên dựa vào cửa một lúc lâu, cuối cùng trượt theo cửa rồi ngồi trên mặt đất.
Trong bóng tối, cô ngồi ôm đầu gối của mình.
Làn môi nóng bỏng, nụ hôn trong lối đi an toàn vẫn còn nguyên vẹn trong kí ức của cô
Tô Mặc Yên vùi mặt vào đầu gối, hối hận vì cô đã không chủ động đẩy Lục Cẩm Bạch ra, đồng thời hối hận vì tát anh một cái cùng với cái vật qua vai ấy.
Thực ra lúc còn trung học, có một chàng trai tỏ tình với cô rồi bị từ chối thì cũng muốn cưỡng hôn cô.
Lúc đó Tô Mặc Yên đã phản ứng rất nhanh, tại chỗ vật một cái qua vai, đem người ấn xuống đất rồi đánh.
Sau đó, bằng một cách thần kỳ nào đó câu chuyện đã lan truyền khắp trường
Không rõ Tô Mặc Yên đã được truyền lại như thế nào thì nào thì không rõ lắm nhưng kể từ đó về sau không còn chàng trai nào chạy đến tỏ tình với cô nữa.
Mỗi lần nhìn thấy cô đều giống như gặp quỷ
Ngay cả Lục Cẩm Bạch cũng không ngoại lệ.
Khi đó cơ thể anh ốm yếu, thân thể gầy gò, mảnh khảnh so với con gái còn thanh tú hơn
Tô Mặc Yên cảm thấy khí chất của anh rất sạch sẽ, khác hẳn với đám con trai xung quanh cô hay chửi thề và mặt mũi luôn tỏ vẻ.
Một chàng trai như tiên giáng trần,quả thực làm cho người ta thương tiếc.
Tô Mặc Yên thích cái nhíu mày vô tình khi anh phiền lòng, cũng thích độ cong của đôi môi mỏng và nếp nhăn nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-dau-tay/918817/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.