Tô Mặc Yên liếc nhìn anh một cái rồi không nói gì.
Lục Cẩm Bạch đang định muốn thêm giải thích cái gì, đột nhiên cảm thấy mu bàn tay bên hông có một luồng hơi thở nóng ẩm.
Một giây tiếp theo, một cái lưỡi nóng ẩm liếm láp.
Vẻ mặt của Lục Cẩm Bạch sượng sượng,cứng đờ lại, sống lưng anh đã lạnh.
Sau một lúc lâu, anh cúi đầu xuống một cách máy móc và nhìn sang một bên chân của mình, và ánh mắt của anh trùng hợp với một cục bông trắng như sữa đang nhìn anh và thè lưỡi.
Vòng cung phản xạ của người đàn ông cuối cùng cũng có thể có phản ứng, anh như bị điểm huyệt.
Giọng nói sợ hãi đến nổi khàn khàn: “Yên… Yên Yên!”
“Đừng làm ồn nữa.” Tô Mặc Yên đang cố gắng rút ngắn lại sợi dây xích của Coco.
Nhưng sợi dây bị kẹt và cô đang làm với tư thế cúi đầu.
Lục Cẩm Bạch thì thầm vào tai cô như một con chim sẻ.
“Nó, nó … nó liếm anh,nó liếm mình! Có phải là nó đói không?”
“Yên Yên!Cậu mau quản nó đi, Cậu … Cậu bảo nó đừng nhìn mình được không.”
Giọng nam ngày càng trở nên vội vàng, đề xi ben cũng ngày càng cao.
Tô Mặc Yên cuối cùng cũng duỗi thẳng được sợi dây xích và dắt CoCo quay trở lại.
Liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, lúc này cô mới để ý đến Tiểu Manh không biết đã chạy đến chỗ anh từ lúc nào.
Tô Mặc Yên vội vàng kêu Manh Manh chạy đi đi, và liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai đầy nhưng mất hết máu của Lục Cẩm Bạch.
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-dau-tay/244021/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.