Cuối tháng, Ôn Túc An trở lại Lăng Thành, một mặt thăm bà nội, một mặt đi thăm mộ mẹ cô.
Lần cuối cùng về Lăng Thành cũng đã hơn hai tháng, Ôn Túc An xuống máy bay thì trực tiếp đến nhà bà. Biết cô về nên bà nội Ôn đã chuẩn bị sẵn cơm nước chờ.
"Bà nội, bà không nói với bọn họ là con về thăm đúng không?" Ôn Túc An không muốn Ôn Chi Bình biết mình trở về, miễn ông ấy lại đến tìm cô giáo huấn một bài nữa.
"Không có, lần trước nó hỏi bà sắp tới con có về không, bà nói con công việc bận rộn có lẽ không về được."
Ôn Túc An cười ôm vai bà, "Bà nội thật tốt."
Bà Ôn vỗ vỗ mu bàn tay Ôn Túc An, vô cùng trìu mến.
Thật ra trước đây bà nội Ôn cũng từng thử hàn gắn hai cha con, nhưng khoảng cách giữa họ không thể hàn gắn, hơn nữa khi ngày sinh của Ôn Tư Chi bị bại lộ, bà biết rằng cháu gái sẽ không tha thứ cho con trai bà. Ôn Túc An rất thương mẹ, cô sẽ không dễ dàng tha thứ chuyện này.
Cho nên bây giờ bà buông tay, mặc kệ hai cha con mâu thuẫn, miễn sao mọi người đều cảm thấy thoải mái là được.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ôn Túc An đến nghĩa trang từ sớm để cúng mẹ.
Người trong bức ảnh đen trắng trên bia mộ có lông mày và đôi mắt rất giống Ôn Túc An, mặc dù nói con gái giống bố nhưng Ôn Túc An lại giống mẹ hơn.
Sau trận động đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cuu-roi/2669250/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.