Ôn Túc An và Lâm Tứ ở lại thị trấn ba ngày.
Mỗi sáng thức dậy, Lâm Tứ cùng Ôn Túc An chạy bộ buổi sáng, dọc đường ăn điểm tâm, tắm rửa xong cũng đã gần mười một giờ. Sau khi ăn cơm trưa, hai người họ thường đến con suối sau nhà để nghịch nước, đôi khi bắt được vài con cua và tôm nhỏ trong nước, nhưng đáng tiếc là chưa bao giờ nhìn thấy con cá lớn nào.
Vào buổi chiều, hai người ngồi trên bờ ruộng đối mặt với ánh hoàng hôn, phần lớn thời gian chỉ là trò truyện câu được câu mất, thỉnh thoảng cùng nhau ngâm nga một bài hát, cũng có khi chỉ là im lặng cùng nhau nhìn về một hướng.
Ở đây, nhịp sống sẽ chậm lại đáng kể, vì vậy mọi người dường như rất bình tĩnh, dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, cũng vô tình giảm số lần sử dụng điện thoại di động.
Không có tivi, không có mạng internet, nhưng ba ngày ở đây là những ngày Ôn Túc An viên mãn nhất.
Cảm xúc tiêu cực bị gió trên sườn núi thổi bay đi, Ôn Túc An đột nhiên cảm thấy không có gì là quá khó khăn, giống như Lâm Tứ đã nói, cô nên học cách dựa dẫm vào anh nhiều hơn.
"A Tứ, sau này khi chúng ta không đi làm nữa, chúng ta về hưu sẽ sống ở đây đi. Mình sửa sang nhà của bà, hoặc là xây cái khác giống như nhà của bà, một căn nhà nhỏ hai tầng, vừa đẩy cửa sổ là có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn."
Lâm Tứ ôm Ôn Túc An ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cuu-roi/2669216/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.