Chương trước
Chương sau
Buổi sáng lạnh lẽo, ngoài cửa sổ mưa rơi càng mau nhưng không hề ảnh đến giấc mộng đẹp của một người.

Mền chăn phủ đến cằm, Dương Thanh Thanh thoải mái khẽ thở dài một hơi, thoải mái vươn người trong chăn ấm áp, không khí lạnh ngoài cửa sổ cũng không có cách nào quấy rầy giấc ngủ của cô.

Trong mơ cô ngồi trước một bàn bày đầy đồ ăn ngon, trên mặt ba mẹ và em đều hiện lên nụ cười hạnh phúc, gia đình bọn họ vô cùng vui mừng chuẩn bị hưởng thụ. Tiếng chuông báo chói tai vang lên đúng năm giờ ba mươi phút. Dương Thanh Thanh tỉnh lại. Cô nhảy dựng lên chạy nhanh ấn lên nút đồng hồ báo thức, nhẹ tay nhẹ chân không muốn đánh thức ba hẳn là còn đang mơ một giấc mơ đẹp.

Khí lạnh sáng sớm tập kích cô, run run nắm chặt áo ngủ trên người, Dương Thanh Thanh nhanh chóng rửa mặt đánh răng.

Sau khi thu xếp xong bữa sáng cho cha, cô đi đến trước cửa phòng cha chuẩn bị gọi ông rời giường. Nhìn đến khuôn mặt nhiều nếp nhăn của cha rụt phân nửa vào trong chăn, cô không biết có nên đánh thức ông hay không. Thời tiết lạnh như vậy cô mà!

Bỏ qua việc đánh thức cha, Dương Thanh Thanh để lại tờ giấy lên bàn.

Ba, nhìn ba ngủ ngon như thế, không muốn đánh thức ba. Bữa sáng ở trên bàn, con đi làm.

Bảy giờ đúng, Dương Thanh Thanh sải bước lên xe máy cũ chịu từng cơn gió lạnh đến công ty.

Thời tiết rét lạnh làm cho Dương Thanh Thanh rụt cổ tránh vào áo khoác, bụng chưa ăn sáng ùng ục biểu tình.

Dương Thanh Thanh vừa tốt nghiệp phổ thông, nguyên nhân không tiếp tục học lên, nói ra làm người ta đau lòng.

Một năm trước mẹ cô và em đến chợ đêm bày hàng, sau khi thu dọn hàng ở chợ đêm muốn về nhà bị một gã điều khiển xe say rượu đâm chết. Đó là thời khắc đêm khuya, cũng không có người chứng kiến, đương sự gây chuyện chạy khỏi hiện trường, sau khi báo cảnh sát căn bản cũng bắt không được hung thủ.

Cha đau thương vì mẹ và hai em mất đi, tinh thần dần dần trở nên hốt hốt hoảng hoảng; tính tình tốt của ông dần dần biến thành cổ quái, căn bản không có biện pháp đảm nhiệm việc ở xí nghiệp may, cuối cùng chủ xí nghiệp cũng đuổi ra ngoài. Vì thế gánh nặng kinh tế gia đình đổ lên trên người Thanh Thanh.

Nhưng mặc kệ đau xót nhiều như nào, cuộc sống của bọn họ vẫn phải tiếp tục. Tiền chi ra cho cuộc sống hàng ngày, Dương Thanh Thanh biết mình cha già không có khả năng, chẳng có năng lực thu xếp.

Hơn nữa trạng thái tinh thần của cha hiện tại không ổn định, Dương Thanh Thanh cho dù trong lòng muốn học lên như thế nào, cũng là chuyện không thể xảy ra.

Hiện nay Dương Thanh Thanh làm việc ở một công ty đồ trang điểm, sau tám tiếng làm việc, buổi tối còn phải đến thư viện đại học lân cận làm thêm ba tiếng.

Làm việc vất vả như thế, cũng chỉ vì kiếm tiền nuôi mình và cha. Tuy rằng cuộc sống cũng không phải đặc biệt sung túc, nhưng thu nhập cũng coi như ổn định.

Bây giờ ý thức của cha khi tốt khi không, khi ông còn có ý thức thì như những người lớn tuổi bình thường, tự nấu nướng, tự tắm rửa, tự bấm điều khiển xem TV, thậm chí khi tâm tình tốt còn có thể bắt chuyện với hàng xóm trên đường.

Nhưng khi ý thức mất đi, ông khiến người ta đau đầu vô cùng. Cha vẫn lẩm bẩm trong miệng, nói tại sao vợ và hai con lại ra đi sớm như thế, hại ông lẻ loi hiu quạnh một mình... Ông toàn toàn đã quên ông còn có một cô con gái cả cố gắng kiếm tiền nuôi mình.

Dương Thanh Thanh cũng không phải không thầm oán trời xanh khiến cô đau khổ, chính là từ nhỏ mẹ đã giáo dục cô phải nhẫn nhục chịu đựng, mặc kệ gặp phải dạng khó khăn gì đều phải cắn chặt răng, chỉ cần chống đỡ được là sống qua.

Mắt thấy thời gian một năm cũng trôi qua, Dương Thanh Thanh cảm thấy hiện tại có thể sống cuộc sống ổn định như thế, thật sự là vô cùng may mắn.

*****

Đối với cô gái trẻ tuổi như Dương Thanh Thanh, sách đọc không nhiều lắm, muốn thích ứng quan hệ quỷ dị giữa người với người trong văn phòng có phần khó khăn. Huống chi nếu mọi người trong văn phòng đều đặt tiêu điểm lên người cô, cái loại cảm giác chán ghét do bị người ta đàm tiếu xoi mói này, thật sự làm người ta rất khó chịu.

“Hiểu Yến, hôm nay phó phòng sao lại ăn mặc quy củ như vậy, có phải có đại nhân vật gì sắp tới hay không?”

Lam Nguyệt Hà ngồi bên cạnh Dương Thanh Thanh dừng mọi việc trên tay bắt đầu buôn chuyện của phó phòng.

“Tớ ta làm sao mà biết. Có vẻ như anh ấy muốn đi xem mắt”

Hà Hiểu Yến nói xong sau đó che miệng cười to.

Người trong văn phòng nghe lời buôn chuyện của nhóm bà tám đều cười trộm. Ai chẳng biết phó phòng người ngắn thân vuông, lại hói đầu như người Địa Trung Hải, có con gái nhà ai bị mù mắt mà coi trọng anh ta chứ?

Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo đến, phó phòng bỗng nhiên lắc mình đi đến từ một cánh cửa khác, chân ngắn ngủn cố hết sức nâng lên, hạ xuống, tập tễnh đi tới hướng này.

Văn phòng vốn đang tràn ngập tiếng cười trộm lúc này cũng không kiêng nể gì như nãy nữa, tiếng cười dần dần biến mất khi phó phòng đi tới.

Phó phòng nhẹ nhàng khụ một tiếng, hắng giọng lên tiếng, “Hôm nay nhà xưởng chúng ta phải tăng ca làm kịp một lô hàng, bởi vì ngày mai công ty khẩn cấp muốn xuất ra hai nghìn bộ trang điểm Athens. Đêm nay ai có thể ở lại tăng ca ?”

Mới sáng sớm đã tuyên bố tin tức làm người ta chán ghét như vậy, đầu những nhân viên trong văn phòng đều cúi xuống, không ai muốn ngẩng đầu lên.

Hiện nay nơi nơi đều chú ý đến quyền lợi nhân viên, ông chủ muốn nhân viên làm thêm giờ thì phải trả thêm chút tiền. Nhưng công ty này thường xuyên yêu cầu nhân viên tăng ca, mà tiền tăng ca chỉ tăng lên chút đỉnh, thêm chút tiện lợi cho nhân mà thôi, như vậy ai sẽ ở lại tăng ca đây?

Mỗi lần hỏi ai đồng ý ở lại tăng ca, ánh mắt phó phòng nhất định tia về phía Dương Thanh Thanh. Bởi vì chỉ có cô mới đồng ý bỏ ra thời gian, không oán giận nhiều liền thay công ty bán mạng tăng ca.

Quả nhiên, Dương Thanh Thanh giơ tay lên như mọi khi.

Tuy rằng cô cũng không thiếu tiền như vậy, nhưng gửi ngân hàng nhiều một chút có thể khiến cô yên tâm, cho nên chỉ cần có tăng ca, cô nhất định sẽ ở lại. Về phần thư viện, chỉ cần tìm một sinh viên ở lại là được.

Thời gian nghỉ trưa, cô gọi điện thoại về nhà, nói cho cha tối nay phải tăng ca, muốn ông tự nấu ăn, nếu muốn ăn bữa đêm, cô về nhà cũng có thể hấp bánh bao mà ông thích ăn nhất.

“Được, ba có thể tự chăm sóc mình, con không cần lo lắng cho ba” Cha khi tỉnh táo, Dương Thanh Thanh có thể nói là hoàn toàn không có lo lắng muộn phiền. Cô hy vọng cha có thể vẫn duy trì như vậy biết bao nhiêu!

Trước kia ông là người cha từ ái, luôn xoa xoa đầu cô, khen cô rất ngoan ngoãn. Hình ảnh ngày xưa tựa như viên kẹo đường ngọt ngào, khi tiếp xúc với ánh nắng, dần dần tan chảy, tan ra tứ phía.

Sau đó cô lại gọi một cuộc điện thoại mới, nhờ một sinh viên hỗ trợ làm thêm tối nay, sau đến nhà ăn của nhân viên ăn cơm trưa.

Cô hoàn toàn đã quên trong tủ lạnh không có thứ gì để cha làm bữa tối.

*****

Tăng ca bình thường đều phải làm đến hơn mười giờ mới xong.

Đánh xong hóa đơn cuối cùng của nhà xưởng, Dương Thanh Thanh làm công tác kiểm tra cuối cùng, xác định nên số liệu cần đều chuẩn bị tốt, chính là thời gian cô có thể tan tầm.

Thu dọn lại bàn làm việc, Dương Thanh Thanh lết thân thể mệt mỏi đi, sải bước đến xe máy, đi vòng qua chợ đêm mua hai chiếc bánh bao rồi chậm rãi đi về nhà. Nơi ở hiện nay cách công ty không xa, là nơi cô và cha tìm sau khi mẹ gặp chuyện không may. Tiền thuê coi như rẻ, một tháng chỉ cần sáu nghìn tệ, điều kiện cũng không tồi, là nơi thích hợp để cha tĩnh dưỡng.

Dương Thanh Thanh xách bánh bao vui vẻ vào nhà, phát hiện tình hình có chút không thích hợp.

Không có tiếng ồn ào của TV, đèn phòng khách cũng không sáng. Cha lại đi chơi ở nơi khác sao? Đã muộn thế này, ông chắc sẽ không đến nhà hàng xóm ngồi lâu như vậy!

Dương Thanh Thanh đi vào trong phòng cha thăm dò, không có ai. Phòng khách cũng không có người. Chẳng lẽ ông thật sự ra ngoài?

Mãi đến khi cô đi đến phòng bếp, mới nhìn đến cha ngồi trước bàn ăn không bật đèn, khóe miệng vẫn run run, làm cho trái tim cô căng thẳng.

Không thể nào! Hy vọng không phải cha lại phát bệnh...

Dương Thanh Thanh vọt tới bên cạnh cha, nhẹ nhàng chụp bờ vai ông. “Ba, ba có khỏe không?” Tay cô không tự giác cũng run run.

Mắt thấy người thân của mình biến thành bộ dáng hiện tại này, Dương Thanh Thanh cảm thấy rất đau lòng.

Cô vọt tới phòng khách vội vàng gọi điện thoại kêu xe cứu thương, sau khi đưa cha đến bệnh viện, cô ghé vào bên giường phòng bệnh của cha, đôi mắt mệt mỏi khép lại ngủ.

Cô hy vọng đây chỉ là một giấc mộng biết bao nhiêu! Ngày mai tỉnh lại cô vẫn là ngủ trong căn nhà ấm áp của mình, nhìn khuôn mặt tham ngủ của cha vùi trong chăn… Cô nhớ không nên đánh thức cha quá sớm. Tiếc rằng mùi thuốc gay mũi trong bệnh viện không có lúc nào không nhắc nhở cô, cha thật sự phát bệnh .

Một đêm này, cô ngủ rất không an ổn.

*****

Sáng sớm hôm sau, Dương Thanh Thanh đến công ty đi làm. Nhưng cô đã dặn y tá, nhờ bọn họ chăm sóc cha nhiều hơn, nếu như có tình huống khẩn cấp, lập tức gọi điện thoại đến công ty báo cho cô.

Bác sĩ sớm nói qua với cô, bệnh của cha là chứng si ngốc của tuổi già, chứng bệnh này là rất khó chữa khỏi. Bác sĩ đề nghị cô đưa đến cha đến viện dưỡng lão đi, bởi vì cô ban ngày và buổi tối đều phải làm việc, căn bản không có cách nào chăm sóc tốt cho cha, nếu như đưa đến viện dưỡng lão, ít nhất còn có người có thể coi chừng ông, sẽ không xảy ra nguy hiểm.

Nhưng cô rất luyến tiếc!

Nghe qua nhiều vụ ngược đãi người già như thế, cô tình nguyện để mình vất vả một chút, cũng không muốn đưa cha mình đến nơi đó chịu khổ.

Nhưng trước kia cô an tâm để cha ở nhà một, là vì thần chí cha còn thanh tỉnh có thể chăm sóc cho mình. Bây giờ cha biến thành như vậy, cô nên làm cái gì mới tốt đây?

Dương Thanh Thanh không có cách nào tập trung tinh thần vào làm việc, sau khi tan tầm lập tức chạy tới bệnh viện thăm cha.

Mưa phùn khăp cả khu phố, tầm mắt mơ hồ không rõ. Dương Thanh Thanh đội mưa cẩn thận lái xe, bất ngờ lại chiếc xe ô tô siêu tốc phía sau đụng phải. Cô hét thảm một tiếng, lập tức ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Sau khi khẩn cấp sắp xếp gọn gàng rồi dừng lại xe, đẩy cửa xuống xe là một người phụ nữ trung niên thời thượng, bà ta hoảng sợ không biết làm sao. Cũng may người qua đường gọi xe cứu thương, Dương Thanh Thanh được đưa vào phòng cấp cứu bệnh viện.

May mà Dương Thanh Thanh chỉ bị thương ngoài da, nhưng khi ngã từ trễn e xuống bị đụng vào đầu, bác sĩ nói có thể sẽ bị chấn động não, muốn cô nằm viện hai ngày quan sát một chút.

Dương Thanh Thanh sao có thể đồng ý, cha cô còn nằm trong bệnh viện đó! Huống chi nếu cô không đi làm, có thể sẽ không có cách nào gánh được tiền thuốc men của cha.

“Đừng ngăn cản tôi, tôi muốn thăm ba tôi!” Dương Thanh Thanh giãy dụa trên giường.

Người ngăn cản cô y tá trong bệnh viện cùng người phụ nữ trung niên đụng phải cô.

“Cô à, cô cũng đừng cậy mạnh. Cô nếu có cái gì không hay xảy ra, tôi sẽ gặp phiền toái” Lâm Lan Anh tức giận nói. Tuy rằng là bà lái xe không cẩn thận đụng phải người ta, nhưng cô gái trước mắt này không quý trọng thân thể mình như vậy, chẳng may cô ta xảy ra chuyện gì, bà chỉ sợ cũng khó thoát khỏi liên lụy.

“Cô để cháu gặp ba cháu đi làm! Ông ấy nằm trong viện này, để cháu nhìn ông ấy, cháu sẽ ngoan ngoãn trở về” Dương Thanh Thanh đã không có khí lực đọ sức với bọn họ.

Lâm Lan Anh hừ một tiếng. Tại sao nhà này xui xẻo như vậy, tất cả vào bệnh viện? Bà xoay người không nói một lời. Tiếp cận người ốm yếu như vậy, cẩn thận chính mình cũng bị ốm yếu theo!

Cô y tá bên cạnh nỗ lực trấn an Dương Thanh Thanh, “Cô bình tĩnh lại, tôi sẽ dìu cô đến phòng bệnh của cha cô”

Dương Thanh Thanh vừa nghe lập tức an tĩnh lại không hề tranh cãi ầm ĩ.

“Ba tôi ở phòng 512, xin cô mau dẫn tôi đi qua đi! Lâu như vậy không thấy tôi, ông ấy sẽ lo sợ”

Cô y tá quả nhiên giúp cô tìm một chiếc xe lăn, sau khi đỡ cô ngồi xuống, chuẩn bị đẩy cô đến phòng 512.

“Này! Cô đã tỉnh lại, chúng ta đến nói chuyện trách nhiệm và bồi thường đi!” Giọng điệu của Lâm Lan Anh Anh ngang ngược. Bà ta cũng không có nhiều thời gian để phí phạm ở bệnh viện với cô. Bà ta đã hẹn bạn để đánh bài, bây giờ lại có thể tới muộn như vậy, bọn họ nhất định sẽ mắng bà.

“Cháu bây giờ chỉ muốn đi thăm cha cháu trước. Cô có thể chờ cháu trở lại không?” Trong lòng Dương Thanh Thanh hiện tại tràn đầy hình ảnh cha nằm trong viện.

“Tôi không có nhiều thời gian phí phạm như vậy!” Giọng của Lâm Lan Anh càng lúc càng không khách khí. “Tôi thật sự rất bận! Bây giờ phải nhanh chấm dứt chuyện với cô, miễn bị lây nhiễm bệnh ốm yếu của nhà cô”

Cô y tá bên cạnh nghe xong cảm thấy bất công thay cho Dương Thanh Thanh, “Vị phu nhân này, đụng vào người ta là bà đó! Bà làm sao có thể không khách khí như vậy? Nếu bà không có thành ý như thế, tôi thay bà gọi cảnh sát đến xử lý chuyện này là được”

Nhìn bộ dáng hung dữ của người phụ nữ kia, nếu bọn họ lén giải hòa, cô gái đáng thương này xác định sẽ chịu thiệt thòi lớn .

“Ai cần cô nhiều chuyện? Quản chuyện của cô đi. Chuyện của chúng tôi chúng tôi tự giải quyết, không cần phiền đến cảnh sát” Vừa nghe cô y tá muốn xen vào việc của người khác nói muốn gọi cảnh sát đến, Lâm Lan Anh nhất thời hốt hoảng. “Cô đi thăm lão cha bất tử của mình đi! Tôi còn có việc phải đi về trước. Ngày mai tôi sẽ bảo người đến nói chuyện bồi thường với cô sau”

Nếu cứ phí phạm thời gian trong này, chúng bạn hẹn đánh bài với bà ta về sau nhất định không để ý tới bà ta. Hẹn đánh bài, đến muộn là tối kỵ, không tới được tội càng nặng hơn.

Dương Thanh Thanh vừa nghe bà ta mắng cha mình là lão bất tử, nước mắt cứ thế tuôn chảy. Cô lại không biết cãi với bà ta như nào, cũng không biết nên đáp lại sự khuất nhục đó như nào nữa, đành phải lay lay tay cô y tá, muốn cô mau dẫn mình rời đi.

“Này! Bà già kia! Bà đưa chứng minh thư cho tôi, chẳng may bà chạy đi mất, cô Dương biết tìm ai lấy tiền bồi thường” Cô y tá nhìn Dương Thanh Thanh nén giận, mình lại phát tác trước tiên. “Tôi chưa thấy qua bà già nào có tâm địa ác độc như vậy!”

“Cô bảo ai là bà già?” Lâm Lan Anh tức giận vô cùng, cũng chuẩn bị chửi ầm lên.

“Ai cãi lại tôi chính là người người đó” Cô y tá cười hì hì nói.

“Cô...”

Lâm Lan Anh nhất thời tức giận, nói cũng không xong.

“Tôi làm sao? Mau giao chứng minh thư ra đây đi! Tôi cũng không muốn nhiều nhìn thấy bà già ác độc như bà một giây nào nữa”

Cô y tá vươn tay về phía Lâm Lan Anh, bộ dáng như kiểu hận không thể để bà ta mau biến đi.

Lâm Lan Anh tức giận lấy hộ chiếu của mình ra, ném vào tay cô y tá.

“Hừ! Cô là đồ ác nữ, lão nương mới không muốn ở trong này thêm một giây nào nữa!” Lâm Lan Anh nghênh ngang đi.

Chuyện bồi thường bảo chồng hoặc con đến một chuyến đi! Bà ta cũng không muốn liếc mắt nhìn người ốm yếu và ác nữ kia thêm một lần nào nữa!

Giao hộ chiếu của bà già kia vào tay Dương Thanh Thanh, cô y tá đẩy cô thong thả đi ra ngoài.

“Cô nha! Đừng thành thật như vậy, bị người ta bắt nạt phải biết đánh trả chứ!” Ngô Y Thuần vừa khuyên bảo vừa đẩy xe. Cô tựa như một cô em gái đáng thương, vẻ mặt thống khổ đáng thương làm cho người ta nhịn không được phải quan tâm đến cô.

“Tôi không biết cãi nhau với người khác như nào” Dương Thanh Thanh nghĩ đến lời dạy bảo của mẹ trước đây.

“Làm người đừng không biết nhìn như vậy. Thành thật như thế, cô sẽ bị bắt nạt đến chết” Ngô Y Thuần thua vì cô. “Nếu kia bà già kia thật sự dám không đến, tôi nhất định giúp cô tố cáo lên tòa án!”

“Cám ơn cô!” Dương Thanh Thanh thật tâm nói cám ơn.

“Không cần khách khí! Ra ngoài luôn cần nhờ bạn bè. Tôi tên là Ngô Y Thuần, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn”

“Hi, tôi là Dương Thanh Thanh, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn”

Dương Thanh Thanh lộ ra nụ cười khó có được.

Từ sau khi tốt nghiệp phổ thông, đã lâu cô không có bạn bè. Mỗi ngày ngồi với một đám bà tám trong nhà xưởng, lòng cũng già theo. Mà làm thêm ở thư viện, lại luôn làm cho cô có một loại cảm giác không hợp nhau.

Bây giờ cô rốt cục có một người bạn mới, cô thật sự rất vui mừng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.