Chương trước
Chương sau
Trời đã khuya, xe qua lại trên đường rất ít, cho nên Chung Gia Niệm dù đã cố tình giảm tốc độ lái xe, nhưng vẫn nhanh chóng đến được khu nhà của Trương Tiểu Miên.
Lúc đầu, Chung Gia Niệm nghĩ rằng Trương Tiểu Miên sẽ để anh chở cô đến cổng tiểu khu, dù sao thì hai người cũng không quá quen thuộc, sợ rằng Trương Tiểu Miên sẽ không tình nguyện nói cho anh biết địa chỉ chính xác, anh còn đang phiền não không biết làm thế nào để lấy được địa chỉ nhà của cô mà không để lại dấu vết. Kết quả là, Trương Tiểu Miên không hề kiêng dè, trực tiếp chỉ phương hướng để Chung Gia Niệm lái xe đến trước dưới nhà mình.
Sau khi dừng xe, tâm tình Chung Gia Niệm rất phức tạp, một bên vui mừng vì sự tín nhiệm của Trương Tiểu Miên dành cho mình, một bên lại lo lắng cô gái này chẳng có cảnh giác gì hết: Tại sao có thể tùy tiện nói cho một người đàn ông biết địa chỉ nhà của mình cơ chứ?
Đương nhiên, nói cho anh thì không có vấn đề gì. Nhưng liệu, cô có đối xử vô tư với những người đàn ông khác như vậy không?
Chung Gia Niệm càng nghĩ càng không yên lòng, anh cảm thấy mình phải bảo vệ Trương Tiểu Miên thật tốt, nếu không, lỡ như không cẩn thận cô lại bị người khác lừa mất thì làm sao đây?
Suy nghĩ trong đầu của Chung Gia Niệm ngày càng bay xa, Trương Tiểu Miên đã cầm lấy túi xách chuẩn bị xuống xe. Suốt quảng đường đi, tình tiết “Đậu xe ở dưới nhà, yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ trên chiếc ghế phụ, sau đó luyến tiếc đánh thức cô dậy” mà Chung Gia Niệm mong đợi cuối cùng đã không diễn ra. Anh chỉ có thể tiếc nuối nhìn Trương Tiểu Miên nói lời cảm ơn lịch sự, rồi trơ mắt nhìn cô xuống xe đi về nhà…
… Mới lạ đó!
“Tiểu Miên!”
Vừa đi được hai bước, Trương Tiểu Miên nghe thấy tiếng hét từ phía sau lưng, cô dừng lại, quay đầu nhìn Chung Gia Niệm với ánh mắt khó hiểu, thấy anh cũng bước xuống xe và chạy đến bên cô.
Chung Gia Niệm mím môi, có chút sầu não. Anh chỉ không muốn tách khỏi Trương Tiểu Miên như thế này, cho nên đã lên tiếng ngăn cô lại mà không cần suy nghĩ, nhưng với thân phận hiện tại của mình, anh không biết phải nói gì với cô.
Đùng ——
Bầu trời đột nhiên phát ra tiếng động lớn. Trương Tiểu Miên và Chung Gia Niệm đồng thời quay đầu lại, thấy một đóa pháo hoa bảy sắc cầu vòng đang nổ tung trên bầu trời đêm, sau đó lại vang lên một vài tiếng nổ khác, các kiểu dáng khác nhau của pháo hoa lần lượt xuất hiện, nhất thời thắp sáng cả bầu trời đêm tối tăm. Hai người giật mình, Chung Gia Niệm là người phản ứng trước: “Tiểu Miên, năm mới vui vẻ.”
Nghe vậy, Trương Tiểu Miên lấy điện thoại ra xem, vừa qua khỏi 12 giờ. Hóa ra là bắt đầu một năm mới, cô vốn tưởng rằng năm nay nhất định sẽ phải lẻ loi một mình trải qua bóng ma của việc thất tình. Kết quả, đêm nay lại được một anh chàng đẹp trai ấm áp bầu bạn, được ăn những chiếc bánh ngọt yêu thích, cuối cùng còn vô tình ngắm được pháo hoa trong đêm… Một năm cứ kết thúc như vậy, có vẻ không phải là một điều tồi tệ.
Nghĩ đến đây, Trương Tiểu Miên cảm thấy tâm trạng phiền muộn do bạn trai cũ gây ra gần đây đã được xóa sạch, cô thực sự nhẹ nhõm. Chấm dứt năm cũ, bắt đầu năm mới, hãy để mọi thứ sang trang.
“Không ngờ, người đầu tiên tôi gặp trong năm mới lại là Chung tiên sinh.”
Trương Tiểu Miên buông bỏ vướng mắc trong lòng, giọng nói thoải mái, thanh thản sau một thời gian dài vắng bóng.
“Gia Niệm, gọi tôi là Gia Niệm.” Chung tiên sinh gì đó nghe thật chói tai, “… Em cứ hết lần này đến lần khác gọi tôi là tiên sinh, quá khách khí. Hãy gọi tôi là Gia Niệm.”
“Vậy, Gia Niệm… Năm mới vui vẻ.”
Trương Tiểu Miên không có nhiều bạn nam, ngoại trừ bạn trai cũ, thì hiếm khi cô đơn phương gọi tên một chàng trai nào đó, bỗng nhiên muốn cô kêu lên hai tiếng “Gia Niệm”, làm cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Đùng ——
Màn đêm lại được thắp sáng bởi quả pháo hoa rực rỡ màu da cam, phần đuôi của pháo hoa dần dần rơi xuống như sợi chỉ vàng lấp lánh trên bầu trời đêm, màu sắc nhu hòa dường như muốn bao trọn những người đứng xem bên dưới, tăng thêm một chút ấm áp không thể giải thích.
Trương Tiểu Miên không biết những người khác gọi bạn bè khác giới của họ như thế nào, Cô chỉ cảm thấy sau khi cô và Chung Gia Niệm gọi tên nhau, bầu không khí giữa hai người dường như có một sự thay đổi tinh tế. Cô có chút mất tự nhiên mà vùi đầu vào chiếc khăn quàng cổ, mượn nó để che đi sự ngại ngùng của mình.
Không biết pháo hoa ở phía xa xa đã dừng lại từ lúc nào, xung quanh lại khôi phục dáng vẻ yên tĩnh nên có trong đêm đông giá rét. Một lượng nhiệt nhỏ tỏa ra từ chiếc khăn theo nhịp thở của Trương Tiểu Miên, trong không khí lạnh lẽo của đêm đông, nó ngưng tụ thành một đám khói trắng nhỏ.
“Bên ngoài lạnh, em mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
Chung Gia Niệm nhìn chằm chằm vào đầu của Trương Tiểu Miên, bởi vì cái lạnh mà rụt lại trong chiếc khăn choàng cổ dày, anh có chút đau lòng. Gió đêm thổi qua khiến gương mặt cô đỏ lên, cho dù Chung Gia Niệm có muốn ở lại với Trương Tiểu Miên đến đâu, nhưng anh cũng không đành lòng để cô tiếp tục đứng dưới gió lạnh.
Trương Tiểu Miên ngoan ngoãn gật đầu, nói tạm biệt anh, sau đó quay người đi vào hành lang. Mới đi được hai bước, dường như nhớ ra điều gì đó, cô lại quay người nhìn Chung Gia Niệm vẫn còn đứng đó, cô nói: “Anh cũng vậy, mau lên xe đi, anh mặc ít đồ quá.”
Ban ngày Chung Gia Niệm ở trong bếp nên anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, bây giờ cũng chỉ mặc tùy ý một chiếc áo khoác bên ngoài, trong mùa đông lạnh giá lại còn là ban đêm, nếu ăn mặc như thế này, khi đứng ngoài trời rất dễ bị cảm lạnh.
Nghe được sự quan tâm trong lời nói của Trương Tiểu Miên, trong lòng Chung Gia Niệm cảm thấy rất ấm áp, nào có cần thêm quần áo. Anh nghĩ, đây là một dấu hiệu tốt, anh và Trương Tiểu Miên đang tiến lại gần nhau hơn, đúng không?
Chung Gia Niệm không quay lại xe như lời dặn của Trương Tiểu Miên. Anh vẫn đứng im tại chỗ, nhìn bóng dáng của Trương Tiểu Miên khuất sau cánh cửa an ninh, sau đó đèn cảm biến ở hành lang sánh lên theo thứ tự từng tầng (?),cuối cùng dừng lại ở tầng bốn. Anh đợi một lúc, liền thấy cửa sổ nhà bên trái tầng bốn sáng lên.
(?) Mình không hình dùng được cái này:))) Raw: 然后楼道里的感应灯一层一层依次亮起.
Trương Tiểu Miên vừa mới vào nhà, một tay bấm nút đèn trên tường, một tay móc gót giày để cởi giày ra. Điện thoại đột nhiên “Ting” lên một tiếng, nhắc nhở có thông báo. Cô bỏ giày sang một bên, lấy điện thoại ra khỏi túi, vừa mở khóa màn hình thì thấy một tin nhắn WeChat ——
[Tuần Lộc tiên sinh]: Vào nhà chưa? [Mỉm cười]
Avatar là một con tuần lộc hoạt hình. Là Chung Gia Niệm gửi tin nhắn.
Nhắc mới nhớ, đây là tin nhắn đầu tiên của cả hai sau khi trao đổi WeChat với nhau.
Thời gian tin nhắn gửi đến rất chuẩn. Trương Tiểu Miên nhanh chóng đá chiếc giày còn lại sang một bên, rồi chạy đến cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy Chung Gia Niệm vẫn còn đứng tại chỗ cũ, anh ngẩng đầu nhìn về phía Trương Tiểu Miên, thấy cô xuất hiện ở bên cửa sổ thì vẫy tay với cô, sau đó lại cúi đầu nghịch điện thoại. Cùng lúc đó, điện thoại của Trương Tiểu Miên lại vang lên tiếng nhắc nhở ——
[Tuần Lộc tiên sinh]: Nghỉ ngơi sớm một chút. Năm mới vui vẻ.
Anh vẫn luôn chờ cô lên nhà sao?
Người dưới nhà sau khi gửi tin nhắn mới trở lại xe, rất nhanh sau đó chiếc xe liền rời đi. Trương Tiểu Miên nhìn chiếc xe đang khuất dần khỏi tầm mắt mình, trong lòng cảm thấy ấm áp. Chung Gia Niệm không phải là người đầu tiên đưa cô về nhà, nhưng lại là người đầu tiên kiên nhẫn đứng dưới nhà chờ cô, đợi đến khi cô thật sự vào nhà mới rời đi, ngay cả bạn trai cũ hẹn hò năm năm cũng chưa từng làm như vậy.
Khoảnh khắc này, một sợi dây nào đó trong lòng Trương Tiểu Miên như bị kích thích một chút.
Mãi đến khi vệ sinh cá nhân rồi bò lên giường, trong lòng Trương Tiểu Miên vẫn cảm thấy ngứa ngáy, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy điện thoại nhấn mở Wechat, sau khi soạn tin rồi lại xóa hơn vài lần, cô cũng đã gửi tin nhắn cho tài khoản [Tuần Lộc tiên sinh] ——
[Kẹo Bông Gòn nho nhỏ]: Buổi tối hôm nay thật sự rất vui. Cảm ơn anh đã bầu bạn với tôi, à đúng rồi, tôi rất thích bánh ngọt mà anh làm. (^v^)
Bây giờ đã hơn nửa đêm, Trương Tiểu Miên cho rằng Chung Gia Niệm có lẽ đã đi ngủ, vì vậy sau khi tin nhắn được gửi đi, cô cũng không nghĩ anh sẽ trả lời. Tuy nhiên, người bên kia phản hồi chỉ trong vài giây, tốc độ nhanh đến mức khiến Trương Tiểu Miên không khỏi nghi ngờ, liệu anh có phải đang canh màn hình để chờ tin nhắn của cô hay không.
[Tuần Lộc tiên sinh]: Không cần cảm ơn.
[Tuần Lộc tiên sinh]: Em thích là được.
Sau đó khoảng nửa phút, bên kia lại gửi thêm một tin nhắn nữa ——
[Tuần Lộc tiên sinh]: Ngày mốt em có rảnh không? Nghe nói phía Nam thành phố vừa mới mở một quán café, bánh ngọt ở đó rất nổi tiếng, ngày đó tôi được nghỉ, sẵn tiện học hỏi với do thám cách làm việc của đối phương. Nếu em thích bánh ngọt, vậy có muốn đi chung với tôi không? (^_^)
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Chung Gia Niệm hồi hộp chờ đợi. Tất nhiên việc được nghỉ và học hỏi đều là cái cớ, anh chỉ muốn tìm lý do để hẹn hò với Trương Tiểu Miên mà thôi. Đây là lần đầu tiên anh hẹn một cô gái, cũng không biết làm như vậy có đột ngột quá không, lại sợ chủ động quá sẽ khiến Trương Tiểu Miên lùi bước, cho nên sau khi gửi tin nhắn anh có chút hoảng loạn.
Một lúc sau, thực ra chỉ có một phút, nhưng Chung Gia Niệm lại cảm thấy như đã chờ đợi một ngàn năm. Ngay tại thời điểm anh bắt đầu lo lắng xem có nên thu hồi tin nhắn hay không, thì điện thoại rốt cuộc cũng vang lên hai tiếng “đing đing” ——
[Kẹo Bông Gòn nho nhỏ]: Được thôi ~ (*^ω^*)
Được thôi…
Được thôi…
Được thôi…
Chung Gia Niệm cầm lấy điện thoại, cả người bật dậy khỏi nệm, hưng phấn chạy tới trước phòng của chị Chung Gia Tưởng, gõ cửa một cách điên cuồng: “Chị! Chị ơi! Ngày mốt em có hẹn với Trương Tiểu Miên! Cho em xin nghỉ một ngày, em sẽ không quay về tiệm bánh đến hết ngày nha chị!”
Không nhận được hồi âm của Chung Gia Tưởng, Chung Gia Niệm cũng không nhụt chí, tiếp tục đập mạnh lên cửa. Anh đang rất phấn khích nên muốn gấp gáp làm gì đó để tiêu hao năng lượng, hận không thể dùng loa thật to để thông báo cho cả thế giới biết rằng ngày mốt mình sẽ đi chơi với Trương Tiểu Miên: “Chị ơi! Chị có nghe thấy không! Ngày mốt em sẽ không quay về cửa tiệm! Em sẽ đi hẹn hò với Trương Tiểu Miên!”
“”Đúng rồi, còn xe! Ngày mốt em sẽ lái xe ra khỏi cửa tiệm, em sẽ đi hẹn hò với Trương Tiểu Miên!”
Chung Gia Niệm không ngừng tăng cao decibel, liên tục nói về cuộc hẹn của anh với Trương Tiểu Miên vào ngày mốt, anh không hề hay biết việc làm này đã quấy nhiễu giấc mơ của người khác vào lúc nửa đêm. Cuối cùng, Chung Gia Tưởng cũng không chịu nổi mà đầu hàng, cô ấy bật người dậy, tức giận rời giường đi ra mở cửa.
Tay đang đập cửa của Chung Gia Niệm đột nhiên bị hụt, còn chưa kịp phản ứng, Chung Gia Tưởng đã vả vào mặt thằng em đang cười ngây ngốc của mình với tốc độ ánh sáng. Chung Gia Tưởng đứng ở cửa xoa tay, cô ấy mặc một chiếc váy ngủ nhăn nhúm, đầu tóc bù xù như ổ quạ, rõ ràng là bộ dạng bị đánh thức trong lúc ngủ. Sắc mặt cô ấy tối sầm lại, gần như ghiến rằng ghiến lợi mà nói: 
“Chung! Gia! Niệm! Em-có-biết-bây-giờ-là-mấy-giờ-không-hả!”
Bị tát vào mặt nhưng Chung Gia Niệm vẫn đứng bất động, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt khó coi của chị gái mình. Anh đưa tay lên xoa xoa mặt, cười đến hóa ngốc, những lời anh sắp thốt ra lại khiến cho Chung Gia Tưởng không thể nhịn được mà muốn tát thêm vài phát nữa: “Chị, ngày mốt em sẽ đi hẹn hò với Trương Tiểu Miên!”
Tôi thành tâm cầu xin cây xăng và nhóm @FFF, hãy mau đến đây thiêu chết thằng em ngu xuẩn này đi.
Nhóm @FFF: Là một nhóm người chán ghét những đôi yêu nhau, đa phần đều là cẩu độc thân:))))))))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.