Cuối cùng, Trương Tiểu Miên đã không yêu cầu trả nhẫn lại. Dù sao cũng đã tặng ra ngoài, vì đối phương không ngại mà còn nói rất thích, nên cô cũng không kiên trì đòi lại, cô đưa chiếc khăn cho Tuần Lộc, nó vốn dĩ không phải là hàng có giá trị, cô ăn một bữa sáng xa hoa của người ta, tặng khăn choàng cổ cũng coi như là tiền ăn sáng.
Buồn cười nhất chính là, hai người ngồi trong tiệm trò chuyện rất lâu, mãi đến khi Trương Tiểu Miên đứng dậy chào tạm biệt, cô mới nhận ra cả hai vẫn chưa giới thiệu bản thân, cô luôn gọi đối phương là Tuần Lộc tiên sinh, điều này làm cô dở khóc dở cười.
“Chờ đã, tôi còn chưa biết anh tên gì nữa đấy, Tuần Lộc tiên sinh?”
Trương Tiểu Miên giơ bàn tay phải ra, tiên phong giới thiệu: “Tôi tên là Trương Tiểu Miên.”
Tuần Lộc bình tĩnh nhìn cô một lúc, Trương Tiểu Miên bị anh nhìn như vậy có chút không được tự nhiên, sau đó anh mới duỗi tay nắm lấy bàn tay cô: “Chào em, tôi tên là Chung Gia Niệm.”
Trong mắt anh tràn ngập ý cười khó hiểu, anh nói với giọng hơi trầm: “Tên của em thật đáng yêu, Tiểu Miên.”
—— Những lời này, anh đã muốn nói với cô từ tám năm trước.
Lần đầu tiên Chung Gia Niệm nhìn thấy Trương Tiểu Miên là vào năm đầu tiên học phổ thông, lúc đó anh đang trên đường đến trường. Chung Gia Niệm đi chuyến xe buýt số 1, bên trong có rất nhiều người nên anh không có chỗ ngồi, chỉ đành đứng nắm tay cầm trên xe. Trên ghế ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cua-tuan-loc-tien-sinh/222658/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.