Tôi hớt hải chạy xuống xe, lao về phía biệt thự hai tầng nhưng bị cổng sắt chắn, trên đó hai mảnh giấy trắng dán chéo niêm phong, cổng khóa chặt.
Tôi bối rối bị chặn ngoài cửa.
Hơi thở của Adam kề sát phía sau, anh ta khoác tay lên vai tôi, chống ô chắn nước mưa rơi xuống.
Tài xế bước tới mở cửa, tôi ngây ra nhìn người đó cung kính mở cổng sắt xong đi vào mở khóa phòng khách, im lặng lui sang một bên.
Rõ ràng đây là nhà tôi, tuy một năm trước cha mẹ qua đời nhưng người hầu vẫn còn, bọn họ đã làm ở đây suốt bao năm, là sự tồn tại giống cha mẹ người thân, vào lúc tôi đang ở giai đoạn suy sụp họ tốn biết bao tâm tư dỗ dành mỗi ngày, vẫn tận tâm tận lực đối xử với tôi như một thiếu gia.
Nhưng họ đi đâu rồi?
Còn Cu Ngoan, Cu Ngoan là con Golden nhỏ cha mẹ mua tặng dịp sinh nhật nào đó, nó trung thành và bám tôi lắm, chúng tôi thường chạy lung tung trong nhà, nó hay chạy theo sát tôi.
Nhưng cũng không thấy nó đâu.
Nhà tôi trở nên trống hoác, tĩnh lặng hiu quạnh, tôi nhìn phòng khách âm u mở rộng mà không dám nhấc chân bước vào.
Hình như Adam nhìn tôi, đối phương lên tiếng.
"Vào thôi."
Tôi mịt mờ bước đi, lưỡng lự mấy bước mới trở nên sốt sắng, rời khỏi tán ô của Adam vọt vào phòng khách.
Lòng vẫn le lói niềm hi vọng, hi vọng biến cố mấy tháng qua không mang đến ảnh hưởng nào, chỉ cần tôi về thì những vết rách, vài tháng biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cua-tu-nhan/952233/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.