Lúc tỉnh lại người như vẫn còn bị thứ gì đó nặng trịch đè lên, lồng ngực không kịp hô hấp không khí, bủn rủn vô lực, phía dưới vừa nhức vừa trướng, không thể khép được hai chân.
Chiêm Nhận ngồi bên giường trông coi tôi, thấy tôi cuối cùng cũng tỉnh thì hàng mày nhăn nhíu mới hơi giãn ra, y thở phào nói.
"Cuối cùng em cũng tỉnh, uống nước đi."
Tôi không ngồi dậy nổi, thế là nằm trong chăn giữ tay Chiêm Nhận uống từng ngụm nước, co ro trong chăn nhìn y.
Nhìn y trong bất lực, ê chề, gượng gạo.
Chiêm Nhận để ly sang một bên, xoa đầu tôi, đau lòng thủ thỉ.
"Em bị sốt, hôn mê sắp hai ngày rồi, anh đã bôi thuốc cho em, em còn thấy khó chịu chỗ nào không?"
Tôi nghe y hỏi thì không thể kìm lòng, chảy nước mắt vùi vào chăn, khóc lóc ủ ê.
"Đau, em đau quá."
Nơi yếu ớt nhất bị lấp kín, bị giã vào xâm chiếm, đau đớn khắc cốt ghi tâm đến nỗi bây giờ nghĩ lại thôi tôi cũng run người, sợ hãi trong lòng.
Tôi không dám suy nghĩ những ngày tháng tới đây, một lần đã chật vật như vậy, chẳng lẽ những lần sau đều sẽ thế này ư?
Chiêm Nhận dịch chăn xuống dưới, bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi, vừa bất đắc sĩ vừa thương hại nói dịu giọng.
"Sau này em sẽ quen, quen là ổn."
Tôi cắn môi, không cầm lòng được nói nghẹn.
"Em muốn về nhà, em bị hãm hại, em không phạm tội vì sao phải vào đây..."
Vì sao phải là tôi chịu đựng hết những chuyện này? Rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cua-tu-nhan/952222/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.