Họ lại trải qua một buổi sáng với cảm xúc dâng trào mạnh mẽ.
Vừa lúc ấy, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Sau đó là tiếng gọi lo lắng, bồn chồn khiến cô hoàn toàn bừng tỉnh.
“Mẹ! Mẹ có ở đây không? Mẹ ơi?”
“Là Tiểu An!” Giọng An Dĩ Phong đầy ngạc nhiên. “Mẹ ơi!”
Tư Đồ Thuần hoảng hốt đẩy hắn ra, tìm nội y của mình, nhưng bộ đồ đã “hy sinh oanh liệt” rồi. Cô không có thời gian để nghĩ thêm gì nữa, vội vã mặc chiếc váy vào rồi chạy ra khỏi phòng.
Cô hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, bước ra mở cửa, cười và hỏi Tiểu An đang đeo cặp sách đứng ngoài cửa: “Tiểu An, sao con lại chạy đến đây?”
“Mẹ!” Nó hưng phấn bước vào cửa và mở bức thư đang cầm trong tay ra trước mặt cô, nói to: “Mẹ, sao hôm qua mẹ không về nhà? Bố viết thư đấy! Bố nói là…”
Nó bỗng sững lại, người run lên, ngã vào cửa. Mắt nó tròn xoe nhìn về phía trước mặt.
Tư Đồ Thuần vội vã quay đầu lại, thấy An Dĩ Phong trong chiếc quần dài, khuy áo vẫn chưa kịp cài từ trong bước ra.
“Tiểu An, chú…” Hắn bước đến phía họ, lúng túng không biết bắt đầu từ đâu.
“Mẹ…” Bức thư trong tay Tiểu An rơi xuống đất. Nó dùng sức lắc lắc tay cô, nhìn cô với ánh mắt khẩn khoản, van nài.
“Mẹ… không đợi bố nữa à? Bố nói… nói bố trở về rồi, bố trở về tìm mẹ con mình rồi…”
Tư Đồ Thuần cúi xuống nhặt bức thư lên, gượng cười và nói: “Đúng vậy, bố trở về rồi!”
Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cua-soi/1265653/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.