Mùa đông ở New City rất ảm đạm, bầu trời xám xịt như có than bụi và sợi len trong nhà máy dệt bay ra, che lấp cả vòm trời.
Tôi và Lillian một trước một sau bước trên con đường lát đá dọc bờ sông, đôi bên im lặng.
Thực ra bây giờ chúng tôi rất xa lạ, đã lâu lắm rồi không nói chuyện với nhau, tôi sợ nói chuyện với cậu ấy, tôi sợ mình nói ra lời ngốc nghếch bị cậu ấy coi thường, lại sợ nói lung tung chọc giận cậu ấy.
Tôi vẫn nhớ hồi cấp 1 mình đã để ý tới cậu ấy nhiều thế nào, luôn bắt chước hành vi của cậu, học theo cách cậu nói chuyện, thậm chí là cả độ cong khóe môi mỗi khi cười.
Cho đến tận bây giờ, nếu Lillian xuất hiện giữa đám đông thì tôi cũng sẽ để ý tới cậu ấy đầu tiên, nếu có người bàn tán về cậu ấy, tôi sẽ lắng nghe kỹ xem người khác nói gì.
Từ rất lâu tôi luôn âm thầm dõi theo cậu ấy, như theo dõi mục tiêu phương hướng để mình đi lên.
“Cậu còn đến trường không?” Tôi hỏi.
“Chắc là không.”
“Tại sao? Cậu cũng không định thi tốt nghiệp à?”
“Đã lâu rồi mình không học hành nghiêm túc, sợ khó tốt nghiệp nổi.”
“Cứ tham gia đi, thông minh như cậu chắc chắn có thể tốt nghiệp thuận lợi.”
“Tốt nghiệp cũng vô dụng.” Cậu ấy dừng bước, nhìn con sông đóng băng trước mặt, thở dài một hơi.
“Cậu còn nhớ nhà khoa học nữ kia không?” Tôi mong ngóng nhìn cậu ấy, “Cậu đã nói sẽ chăm chỉ học hành, trở thành người như cô ấy.”
Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cua-samire/217543/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.