Cô Carolyn nói chính xác, không có ai đuổi hai đứa bé đi, nhưng đáng nhẽ ra hai nhóc phải nô đùa vui vẻ bên bờ biển thì giờ đây chỉ có thể bó gối ngồi trên ghế, nghe người lớn nói những chuyện vô vị.
“Đảng Xã hội Phổ phát triển nhanh thật, trên đường đâu đâu cũng thấy bóng dáng họ.” Ngài Becker nói, “Tôi cảm thấy bọn họ rất nguy hiểm, lãnh đạo còn tuyên truyền những thứ của phe chủ chiến.”
“Nhưng người dân thích bọn họ, càng nghèo càng thích.” Ngài Davis nói.
Các thiếu gia tuổi mới lớn không tới buổi tiệc, chỉ có tiểu thư Becker và tiểu thư Davis ngoan ngoãn ngồi cạnh mẹ.
Tiểu thư Becker rất giống mẹ mình, nụ cười kiêu căng luôn thường trực trên gương mặt xinh đẹp, thích nghe người khác nịnh bợ.
Tiểu thư Davis lại khá khiêm tốn, gần như không chủ động bắt chuyện, tôi để ý cô ấy đang cầm trong tay cuốn Xã hội học Prince.
Có lẽ do tôi nhìn quá lâu, đôi mắt màu xanh xinh đẹp của cô ấy cũng nhìn tôi chăm chú.
“Thịt nướng đã sẵn sàng, chúng ta ra ban công thôi.” Ngài Lucas lên tiếng.
Các vị khách lần lượt đứng dậy, đi đến ban công trang trí đầy hoa cỏ, phong cảnh ở đó rất đẹp, có thể nhìn thấy biển xanh mây trắng ở ngoài kia.
Tiểu thư Davis là người cuối cùng ở lại, bỗng cô ấy quay sang nói với tôi: “Chị đã từng gặp em, em là học sinh trường trung học Kelinster.”
“Đúng thế, tôi là Annie Narcis.”
“Giáo sư Moore từng đọc to bài văn của em trong buổi họp buổi sáng, là bài Bông tuyết tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cua-samire/1151048/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.