Tôi gọi di động cho Thuần Hy.
“alo”.
Giọng nói quen thuộc của anh trong điện thoại, trải qua ngày Tình Nhân phongba bão táp ấy, dường như càng lạnh lẽo như thể đóng thành băng. Tôi lậptức rùng mình một cái, cảm thấy ớn lạnh.
“T_T Hu hu hu... ThuầnHy, em là Tiễn Ni... hu hu hu... Em và Tú Triết đang ở bệnh viện, tìnhtrang cậu ấy xấu lắm... cậu ấy có chết không?... hu hu hu..”
Đáng ghét... nước mắt đáng ghét!!!--- ------ ---- >_
“Cô nói gì?”
“Hu hu hu... Đều do em, đều do em cả ~, huhu hu... Nếu hôm qua em không bắt cậu ấy leo cây thì cậu ấy đã không đứng đợi mãi ở quảng trường, đợimãi, đợi mãi... hu hu hu... thì cậu ấy đã không thành người tuyết... huhu hu hu hu...”
“Đủ rồi! Hai người ở đâu?”
“Bệnh viện lần trước... bệnh viện Ái Nhân...”
Tôi vẫn chưa nói hết, anh đa tàn nhẫn cúp máy.
Thuần Hy chắc chắn rất tức giận, Tú Triết là người bạn duy nhất của anh, nếunhư có mệnh hệ gì chắc chắn anh không bỏ qua cho tôi đâu. Nghĩ đến đây,tôi lại khóc nức nở. “Cô khóc đủ chưa? Có biết sẽ phiền đến Tú Triếtkhông?”
A_0 Thuần Hy ư? Sao anh lại đến đây nhanh thế, trong lòng anh, quả nhiên bạn bè chiếm một vị trí khá đặc biệt...
“Nhưng Tú Triết... cậu ấy... cậu ấy...”
“Tú Triết không sao, tôi vừa hỏi bác sĩ rồi”.
“Thật không? Bác sĩ nói thế thật ư?”
Hu-! Cảm ơn Thượng Đế! Cảm ơn Bồ Tát! Tảng đá đè nặng trong tim tôi xem như đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cua-quy/2248013/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.