Vừa đẩy cửa phòng 305 của Thuần Hy, tôi đã gầm lên như một con sư tử cái đang nổiđiên...
“Trời ơi ~! Phác Trân Hiền chết tiệt! Cậu đang làm gì thế hả!! p(>o
Trong phòng bệnh không có ai khác, Phác Trân Hiềnmặc đồ bệnh nhân, đang khom lưng xuống phủ lên người Thuần Hy vẫn đanghồn mê chưa tỉnh, thò cái cổ xấu xí ra chu môi để chủ động hôn anh. Đáng ghét!
Nếu như, nếu như tôi đến chậm một bước, chắc cô ta đã hôn rồi.
“Ra ngay!”
Tôi chồm lên, túm lấy Phác Trân Hiền như tủm một con gà con, đẩy mạnh sang một bên.
“Cái đồ khốn khiếp chết tiệt, cậu muốn làm gì Thuần Hy của tôi? Rốt cuộc cậu có biết nhục không? Chuyện này mà cậu cũng làm được à...” Tôi nồi giậngầm lên với cô ta.
Không nhìn được, tôi đã khng nhịn được nữa!Tôi muốn quạt cho cô ta một cái bay đến sa mạc Sahra hoặc Bắc BăngDương, Nam Cực gì gì đó quá, để không bao giờ nhìn thấy cái gương mặt hư hỏng của cô ta nữa...
“Ôi, là Quách Tiễn Ni à ~. Tôi còn đangthắc mắc sao trong bệnh viện lại có con chó dại nào ấy! Chẳng phải cậuđã chia tay với Thuần Hy rồi sao? Sao còn đến đây? Da mặt cậu cũng dàygớm nhỉ!” Phác Trân Hiền nhìn tôi với vẻ khiêu khích.
“Ai bảochủng tôi chia tay? Chúng tôi không chia tay! Tất cả đều do cái thứ nhơbẩn là cậu! Đều do cậu bày mưu! Cậu dám làm cả cái việc độc ác là chụptrộm ảnh tôi rồi bỏ vào túi áo Thuần Hy làm cho tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cua-quy/2247923/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.