Tôi đã tìm thấy phòng bệnh của Thuần Hy sau khi hỏi thăm các cô y tá.
Đẩy cửa phòng vào, tôi nhìn thấy bác gái đang ngồi bên giường với vẻ tiềutụy mệt mỏi như đã già thêm mấy tuổi, sau đó mới là Thuần Hy đang hôn mê bất tỉnh.
“Bác gái...”
“Tiễn Ni, con tỉnh rồi, con thấy khỏe chưa?”
“Vâng. Bác gái, Thuần Hy, anh ấy thế nào rồi? Anh ấy sẽ không... không chết chứ?”
Bác gái, sao bác không trách mắng con, do con hư hỏng, do con hại anh ấy.
Ông trời ơi, Thượng đến, Bồ tát, Chúa ơi, xin hãy tha thứ cho con. Con làngười không mong Thuần Hy chết đi hơn bất kỳ ai. Nhưng mà...
Nhưng trong tiếu thuyết và phim chẳng phải nội dung đều thế hay sao? Lần nàonam chính và nữ chính vất vả lắm mới tìm lại được tình cảm của mình, thì lúc nào người ta cũng tàn nhẫn sắp xếp cho một trong hai người gặpnạn...
“Đừng lo, Tiễn Ni. Thuần Hy không chết đâu, Tiễn Ni vẫn ởđây đợi nó, làm sao nó nhẫn tâm không quay lại được? Nhưng, nhưng khôngbiết khi nào nó mới tỉnh lại, bác sỹ nói phần đầu nó bị thương rất nặng, có thể... có thể sẽ trở thành người thực vật cũng chưa biết chừng...”
Người thực vật???
Trời ơi... —>_
Tất cả là tại tôi, tại tôi, tất cả đều do tôi mà ra... hu hu hu ... Tại sao người phải trở thành người thực vật không phải là tôi chứ?
“Thuần Hy, anh ấy... thật sự sẽ biến thành người thực vật ư?”
“Thuần Hy, Thuần Hy, anh nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cua-quy/2247921/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.