“Xin hỏi bạn Phác Trân Hiền thân mến, tìm tôi có việc à?” (ôi! ôi! Cười xấu xí quá!)
Bây giờ tuy nói là không ghét gì cô ta nữa, nhưng cũng không nào thíchđược, he he, thực là ngại, Quách Tiễn Ni này không có tâm lòng độ lượngtu thành chính quả đâu.
“Kẹo que nhãn hiệu mới, bạn thích mùinào?” Không phải chứ, cô ta móc ra mười mấy chiếc kẹo que to nhỏ khácnhau từ túi xách, cứ cố nhét vào tay tôi.
“Hừm, rất ngon! Nhưng nhiều thế này, mình tôi không ăn hết được ~!” Tôi nói với vẻ vui mừng.
“vậy bạn cứ từ từ thưởng thức đi, thích loại nào thì lần sau mình mang đếncho bạn!” Cái gì, cô ta gọi tôi kính cẩn thế nhỉ? Tuy thái độ rất ư làthành thật, nhưng tôi cũng đâu có già đến thế? Toát mồ hồi lạnh ing~.
“Không... không cần phiền thế, cám ơn, he he”.
“Ai da, tất của bạn...” Cô ta đột ngột quỳ xuống chân tôi, dịu dàng giúp tôi kéo chiếc tất bị tuột lên độ cao như cũ.
Tôi ngã... -;-AAA Sao tôi thấy cô ta giống như một bà mẹ thế nhỉ... Sự thay đổi của cô nàng này hình như hơi bị quá...
“Ây da, cái túi xách nặng thế này bạn mang sẽ đau lưng mất! Để mình xáchgiúp bạn nhé!” Cô ta vừa đứng dậy đã định cướp lấy túi của tôi, tốc độnhanh thật. “-,.-A ...” Thôi, xem ra không để cô ta xách thì cô takhông chịu rồi. “Trân Hiền”.
“Tiểu thư Tiễn Ni, xin hỏi bạn có dặn dò gì ạ?” Ọe~! Buồn nôn quá!
Con bé này có phải vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cua-quy/2247907/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.