"Tôi không còn nhớmình đã khóc rồi tỉnh dậy trong giấc mơ bao lần, cảnh tượng ấy vẫn bámriết lấy tôi vào ban ngày như ma quỷ, nhưng tôi vẫn bướng bỉnh khôngchịu tin.
Tôi không tin, Thuần Hy mà tôi yêu thương, Thuần Hytừng hứa hẹn sẽ mãi mãi bên tôi cạnh tảng đá tình yêu, Thuần Hy đã từngnói tin vào tôi khi tôi bất lực nhất, Thuần Hy đã dùng sinh mệnh bảo vệtôi khi tôi rơi xuống... chỉ vì “chán ghét tôi” mà bỏ tôi ra đi...
™>_
Thuần Hy, anh cứ bảo em tin anh, em cũng đã nhận lời, tin tưởng anh hơn bấtcứ ai, tin tưởng anh hơn bao giờ hết! Nhưng tại sao cái anh cần em tintưởng lại là chuyện tàn nhẫn như thế... Tại sao anh lại bắt em tin rằnganh đã chán ghét em, anh đã không còn yêu em nữa...
Thuần Hy, em không tin, chuyện này có chết em cũng không tin! Nếu anh nhất quyết bắt em tin, thì trừ phi em chết!
Khi trời hửng sáng, tôi bò dậy khỏi giường, vào phòng tắm dùng nước lạnhrửa mặt. Tôi không muốn Phác Trân Hiền nhìn thấy dáng vẻ thất thần củatôi.
Cầm chiếc cốc màu trắng đặt lên giá theo thói quen, tôi nhìn thấy mình tiều tụy xơ xác kinh khủng trong gương, sau đó tôi chuyến ánh nhìn vào hình manga Thuần Hy tự vẽ trên chiếc cốc. A T Thuần Hy, anhvẫn còn dùng chiếc cốc màu hồng đào tượng trưng cho em chứ? Lúc anh dùng nó có nhớ đến em không?
Tôi đến trường từ rất sớm, lại nhìn thấy Thuần Hy ở cửa phòng học.
“A_O Thuần Hy?!” Ánh mắt anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cua-quy/2247899/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.