“Chào chú, hôm nay chú làm ăn có khá không ạ? ”
“ồ ,Tiễn Ni đó à, hôm nay tại sao lại là cháu đến? Bố đâu rồi? He he, chắc là cùng hàng xóm đi câu cá rồi chứ gì...” ông chú vừa đưa món rau bắpcải tôi vừa mua vào tay tôi, vừa mỉm cười hỏi thăm.
“He he, dạ,bố nói sẽ ở nhà với cháu, thế mà lại chạy đi câu cá, chang thấy bóngdáng đâu cả, còn bận rộn hơn cả lúc đi làm trước kia nữa, cháu nghĩ haycứ để bố đi làm thì sẽ tốt hơn.” Tôi cười đưa tiền cho ông chú.
“Á, xin lỗi...” Bỗng một cô bé đột ngột đâm sầm vào tôi, nó rối rít xin lỗi rồi chạy đuổi theo tên con trai gây chuyện.
Nhìn theo bóng dáng cô bé đó, tôi thầm nghĩ nếu bây giờ tôi và Thuần Hy còn ở bên nhau thì chắc cũng hạnh phúc như vậy nhỉ... Ngốc quá, lại nghĩ gìnữa rồi! Nhưng hai năm qua đúng là dài dằng dặc.
Sau cái đêm ởkhu công viên trò chơi, tôi đổi số điện thoại, đối tất cả mọi thứ, tấtcả những thứ trước đây. Ngày hôm sau tôi rời khỏi thành phố đó và đếnchỗ bố tôi, không nói gì với Tú Triết và Tịnh Mỹ.
Có lẽ tôi cầnmột không gian hoàn chỉnh đế bắt đầu lại từ đầu chăng. Bố cũng tạm nghỉ việc, mở một cửa hàng nhỏ ở thị trấn này, đủ đế nuôi sống hai bố con...
Trên đường, người bộ hành vội vã qua lại, bên đường có mấy cô cậu bé đangđùa nghịch, trông rất vui vẻ hạnh phúc. Nhưng niềm vui của họ, khôngliên quan đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cua-quy/2247894/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.