A, hay là đến thăm Tuấn Hạo đi. Đúng, đến nhà băng đó xem nào.
Tất nhiên ngôi nhà băng nhỏ đó không thể sánh với ngôi nhà cá heo đáng yêucủa tôi rồi, nhưng không thể không thừa nhận rằng ngôi nhà nàu được sơnmàu hồng, với cảnh biển xanh ngọc phía sau lung, đúng là rất bắt mắt. Từ xa tôi đã nhìn thấy nó rồi.
Xuyên qua khung cửa sổ lớn chạm đất, tôi nhìn thấy Tuấn Họa mặc áo trắng đang mặc một chiếc tạp dề, đội mộtchiếc mũ như thể là khan đội đầu, nhưng anh mặc gì trông cùng khỏe khắnvà sáng sủa…
Ôi chao, hay là đừng ở đây để ngắm anh nữa, nếu anh phát hiện thì tôi sẽ bị anh tóm về mất. Hay là đi đến bãi cát xa hơn vậy…
Tôi xách giày đi chân trần trên bãi cát mềm mại, ngọn gió biến đùa nghịch mái tóc tôi.
Woa! Tôi thích phong cảnh ven biển quá! Điều tôi thochs hơn là có thể phóngmắt đi thật xa! Ngắm biển bao la, bầy trời cao xanh, mọi phiền não trong lòng đều bị gió thổi bay tít ngoài trùng dương…
Ôi mê mẩn quá! Tôi đúng trên một tảng đá, muốn nhìn đến những nơi xa hơn.
Ồ? Hình như bên kia có một hòn đảo nhỏ? Đúng rồi, mà trên đó còn cái rấtnhiều cây, phong cảnh lại rất đẹp… Nếu lên được trên đảo để ngắm thì hay quá…
Hòn đảo nhỏ đó giống như một viên đá nam châm, có một sứcquyến rũ tiềm ẩn khó kháng cự nổi. Tôi đúng trên đó ngóng cổ ra, đờ đãnnhìn hòn đảo, vô tình quay đầu lại và ohát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cua-quy/2247855/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.