Tôi đi theo Thuần Hy, người trước người sau không ai nói lời nào, suốt đoạn đường, vẻ bănggiá lạnh lùng của anh suýt nữa làm văng cả đám mê trai xuống Thái BìnhDương.
Ôi chao, cứ im lặng đi thế này cũng không phải cách hay.
“Hừm… anh Kim Thuần Hy…”. Tôi thử phá vỡ bầu không khí.
Trời! Thuần Hy quay mặt lại, đôi mắt vô cùng đẹp của anh đang nhìn tôi chằmchằm, chết tiệt! Đúng là còn đẹp hơn cả sao trên trời!
Nhưng anh lại nhìn tôi lạnh lùng: “-_- Em gọi anh là gì?”
“Kim Thuần Hy…”. Giọng tôi hơi run rẩy.
Anh vẫn tỏ ra lạnh lùng, nghe ba từ đó, nét băng giá trong ánh mắt càng tăng lên n lần.
Tôi rụt cổ lại, nuốt nước bọt với vẻ không thoải mái, “Thuần Hy…”
Tiếng gọi thân thuộc ấy vừa thoát ra, trên gương mặt ngàn năm lạnh giá củaThuần Hy bỗng nở một nụ cười nhẹ!!! Là nụ cười!!! Kim Thuần Hy trước nay luôn lạnh lùng giờ vì một tiếng gọi đơn giản của tôi mà cười!!!
Anh nhìn tôi, đôi mắt đẹp hơi nheo lại, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt anhthành một vầng sáng ấm áp, như một câu chuyện thần thoại …
Mọi lời nói đến cửa miệng rồi mà tôi bỗng như quên hẳn. Tôi nhìn ánh mắt anh mà đầu óc chỉ thấy những ngôi sao đang nhấp nháy…
Quách Tiễn Ni!!! Mi quên mục đích mi theo anh đến đây hay sao? Quách Tiễn Ni! p(>_
“Hừm… anh Kim Thuần Hy, tôi biết trước kia tôi lừa dối tình cảm của anh là do tôi sai… Nhưngbây giờ tôi đã có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cua-quy/2247846/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.