Hừm… có phải tôi đãđến Thiên Quốc rồi không? Cơ thể mềm nhũn, nhẹ bẫng như không trọnglượng, dường như chỉ cần đưa tay lên là có thể bay bổng…
Tôi dần dần mở mắt ra…
O_O Sao thế này? Lại ngửi thấy mùi quen thuộc và đáng sợ~!
Tại sao? Tại sao mắt tôi lại nhòa nhạt đến độ chỉ nhìn thấy một màn trắng toát thế này, hay là tôi đã đến Thiên Quốc thật?
Thấp thoáng, tôi nhìn thấy như có bóng người~, anh… là thiên sứ ư???
“Tiễn Ni! Em tỉnh rồi!”
HOHO~, thì ra không phải thiên sứ, mà là Thuần Hy, là giọng của Thuần Hy! Tôichắc chắn là Thuần Hy! ~^O^~ Ha ha, ha ha, thì ra Tử thần vẫn chưa đưatôi đi~, chỉ làm cho thị lực của tôi giảm xuống thôi, ha ha, he he…
Đáng ghét! ┯︵┯^… Tại sao toàn thân tôi không chút sức lực nào cả, tôi rấtmuốn mở mắt to hơn một tí, để nhìn rõ mặt Thuần Hy hơn, nhưng… nhưngngay cả mở mắt tôi cũng không đủ sức…
Làm sao đây? Thuần Hy thấydáng vẻ yếu ớt này của tôi chắc sẽ đau lòng lắm? Quách Tiễn Ni, mi phảimạnh mẽ lên! Tuyệt đối không được để Thuần Hy biết ngay cả mở mắt mà micũng không làm nổi! Nếu không thì anh sẽ đau khổ lắm…
Từng cơnlạnh buốt truyền từ đầu ngón tay, nhanh chóng vào thẳng tim tôi. Cơnlạnh ở mười đầu ngón tay khiến tôi có cảm giác tay mình bắt đầu tê dại…
Tôi sắp chết rồi ư? Phải không? Mẹ ơi, mẹ sắp đến đón con gái rồi sao? Phải không?
Tôi bất giác cắn mạnh môi dưới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cua-quy/2247805/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.